Số tài khoản này anh ta không có nói cho ai biết, ai đã chuyển tiền cho anh ta?
Chuyển nhầm rồi, hay là. . . . . .
Trình Thanh Thông?
Cô ấy vẫn cầm tấm thẻ này, cô ấy đã chuyển tiền cho anh ta?
Trong nháy mắt sắc mặt Tần Dĩ Nam tối sầm, anh ta không suy nghĩ đã tìm số điện thoại của Trình Thanh Thông, gọi đi.
–
Mấy năm qua Trình Thanh Thông làm việc ở công ty Tô thị, lĩnh cũng không ít tiền lương, một cô gái đi làm ở Bắc Kinh, không nhà không xe, thiếu rất nhiều cảm giác an toàn, cho nên ngoại trừ mỗi tháng gởi một ít tiền cho cha mẹ tiêu xài, gần như số tiền còn lại cô đều để dành.
Dù sao chỉ là một thư ký, tiền lương có cao hơn nữa cũng không biết dùng vào việc gì, chiều hôm nay chuyển cho Tần Dĩ Nam một khoản tiền, gần như là vét sạch số tiền mà cô dành dụm được từ trước tới nay.
Trong tám tháng Tần Dĩ Nam nằm viện, cô phải chăm sóc anh ta, cho nên phải nghỉ việc, sau khi anh ta xuất viện, lại mở công ty, vội vàng rối tinh rối mù, cô sợ thân thể của anh ta còn chưa có khỏi hẳn sẽ không chịu nổi, cho nên vẫn kéo dài thời gian không có tìm việc làm, gần như tất cả thời gian cô đều phục vụ ở nhà họ Tần, phục vụ ba bữa cơm cho Tần Dĩ Nam để cho anh ta khỏe mạnh hơn.
Sau khi cô gả cho Tần Dĩ Nam, cô đã rời khỏi nhà trọ độc thân.
Đột nhiên ly hôn, cô không có một chút chuẩn bị, sau khi rời khỏi nhà của Tần Dĩ Nam, nơi duy nhất cô có thể đến, chính là khách sạn.
Trong tài khoản của cô chỉ còn lại hơn hai vạn đồng, cô muốn thuê phòng, lại còn phải tìm công việc, Trình Thanh Thông sợ chống đỡ không nổi cho đến khi nhận được tiền lương, cho nên cô nhanh chóng tùy tiện tìm một khách sạn ở tạm.
Làm xong thủ tục thuê trọ, sau khi Trình Thanh Thông trở về phòng, đầu tiên cô mở máy vi tính ra, gởi lý lịch sơ lược, tìm nhà ở, xong việc thì đã một giờ sáng.
Một ngày không có ăn cái gì, Trình Thanh Thông cũng không cảm thấy đói, cô khép máy vi tính lại, ngồi xếp bằng ở trên giường nhìn chằm chằm bóng đêm đen thui ngoài cửa sổ sững sờ thật lâu, mới xuống giường đi toilet.
Lúc cô đang tắm, thân thể Trình Thanh Thông lộ ra, nhìn thân thể chằng chịt vết hôn, nghĩ đến tối hôm qua ở giữa sườn núi hoang giã, hình ảnh Tần Dĩ Nam dịu dàng tỉ mỉ hôn cô như vậy, đầu ngón tay của cô nắm chặt vòi hoa sen, run rẩy.
Hết sức dây dưa – cuộc ân ái kéo dài như vậy, cô cho rằng mình có toàn bộ thế giới, ai ngờ cũng chỉ là thủ đoạn trả thù của anh ta.
Cô vốn nghĩ rằng chuyện tối hôm qua sẽ là hình ảnh đẹp nhất mà cả đời cô luôn nhớ, nhưng cô chưa từng nghĩ đến đó là bắt đầu cơn ác mộng.
Một cảm giác đau đớn không có ngôn ngữ nào diễn tả được, xen lẫn nồng nặc tuyệt vọng, quanh quẩn chiếm hữu trong ngực của Trình Thanh Thông, cô chua xót không thở nổi, cứng ngắc dời tầm mắt từ trên gương ra, nghiêm túc rửa sạch sẽ thân thể của mình, cầm khăn lông lau người sạch sẽ, mặc áo ngủ, bò lên giường, tắt đèn, bên trong nhà tối đen như mực, cô trợn tròn mắt nhìn trần nhà, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống gối.
Ban ngày ở trước mặt anh ta, cô không dám khóc.
Lúc rời đi, ra khỏi thang máy có người ngoài, cô cũng không dám khóc.
Lúc này đêm khuya yên tĩnh, ở đây chỉ có một mình cô, cô vẫn không có can đảm khóc thành tiếng.
Thật ra thì cô ít khi khóc, bởi vì nước mắt của cô sẽ không có ai quan tâm.
Tối hôm qua, cô nhịn không được, mới khóc ở trước mặt Tần Dĩ Nam, rõ ràng cho tới bây giờ, cô coi anh ta như chỗ dựa của mình, mới dám khóc lên, chỉ tiếc, khi anh ta lau nước mắt cho cô, cũng chỉ là hành động biểu diễn.
Trình Thanh Thông thật sự không muốn khóc.
Bởi vì cô không có ai quan tâm, dù là khóc đến chết, cũng không có ai biết.
Nhưng cô hoàn toàn không thể khống chế được nước mắt của mình.