Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Trình Thanh Thông và Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam vẫn là bộ dáng như trước kia, coi Trình Thanh Thông là người xa lạ, anh ta thoải mái dựa vào trước cửa sổ sát đất chơi điện thoại di động.
Trình Thanh Thông quy củ đứng chờ ở cửa phòng.
Chỉ là hôm nay, Trình Thanh Thông thỉnh thoảng nhìn lén Tần Dĩ Nam, giống như là đang đấu tranh chuyện gì đó, muốn đi tới gần anh ta, nhưng lại không có can đảm.
Thời gian từng chút từng chút chảy xuôi theo dòng nước, trong phòng ngủ Smith tiên sinh vẫn còn nghe điện thoại.
Tay của Trình Thanh Thông nắm chặt lại thành quả đấm, nếu bây giờ cô không đi tìm Tần Dĩ Nam, đợi đến lúc anh ta tiễn bước Smith tiên sinh, chỉ sợ cô cũng không có cơ hội gặp anh ta nữa.
Nhưng. . . . . . Anh ta chán ghét cô như thế, cho dù cô có mở miệng nhờ anh ta giúp một tay, chỉ sợ anh ta tràn đầy khinh thường và cười nhạo cô mà thôi.
Trình Thanh Thông đứng nhìn Tần Dĩ Nam, bước nửa bước nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng, vẫn rụt trở về.
Lại qua năm phút đồng hồ, Smith tiên sinh từ trong phòng ngủ ra ngoài, Trình Thanh Thông mỉm cười lễ phép lần nữa, một đường đưa Smith tiên sinh và Tần Dĩ Nam lên xe rời đi.
Trở lại phòng làm việc, Trình Thanh Thông nhận được tin nhắn của mẹ từ châu Âu trở lại Bắc Kinh, tâm tình cô phiền não đặt điện thoại di động ở một bên, úp mặt trên mặt bàn, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ buồn bã.
Cô phải thành thật khai báo chuyện ly hôn thôi, nói qua điện thoại không tiện, đành phải gởi tin nhắn thôi. . . . . .
Trình Thanh Thông cầm điện thoại di động lên, nhìn chằm chằm màn ảnh, vắt hết óc suy nghĩ kỹ một lát, gõ trên bàn phím, còn chưa đánh được mấy chữ, cửa phòng làm việc vang lên, là nhân viên phục vụ dọn dẹp căn phòng của Smith tiên sinh, trong tay cầm một cái đồng hồ: “Quản lý Trình, khách trọ để quên đồ.”
Trình Thanh Thông vội vàng để điện thoại di động xuống, cầm đồng hồ đeo tay, mấy ngày nay cô thường xuyên gặp Smith tiên sinh, biết đây là đồng hồ đeo tay của anh ta, sợ là mới vừa rồi lúc nghe điện thoại, cầm đồng hồ đeo tay chơi, nhưng bởi vì thời gian cấp bách, thì quên mất, Trình Thanh Thông vội vàng tìm số điện thoại của Smith tiên sinh để gọi, thì nghe giọng nhân viên phục vụ báo là số điện thoại ngoài vùng phủ sóng.
Máy bay cất cánh rồi sao?
Trình Thanh Thông tiếp tục gọi nhưng vẫn ngoài vùng phủ sóng, cuối cùng đấu tranh một lát, đành phải gọi cho Tần Dĩ Nam.
Điện thoại kết nối rất nhanh, bên trong truyền đến giọng nói ôn hòa của Tần Dĩ Nam: “Xin chào, tôi là Tần Dĩ Nam.”
Trình Thanh Thông nhớ không rõ đã bao lâu rồi, không có nghe được giọng nói ôn hòa của Tần Dĩ Nam rồi, cô nắm chặt điện thoại, vậy mà lại hoảng hốt.
“Xin chào, xin hỏi người. . . . . .”
Trình Thanh Thông hồi hồn, vội vàng mở miệng cung kính khách khí nói vào ống nghe điện thoại di động: “Xin chào, Tần tiên sinh, tôi là quản lý của khách sạn Bốn Mùa. . . . . .”
Lời Trình Thanh Thông còn chưa có nói hết, giọng nói lạnh lẽo Tần Dĩ Nam cắt đứt lời của cô: “Có chuyện gì sao?”
Bỗng nhiên tim của Thanh Thông đau nhói, nắm chặt điện thoại di động, nỗ lực khống chế giọng nói, thong thả êm ái nói: “Mới vừa rồi lúc chúng tôi dọn dẹp căn phòng mà Smith tiên sinh ở thì phát hiện đồng hồ đeo tay của Smith tiên sinh đánh rơi, tôi gọi điện thoại di động cho anh ta, nhưng đã tắt máy, cho nên chỉ có thể liên lạc với ngài. . . . . .”
Trình Thanh Thông ngừng một chút, nói tiếp: “Tần tiên sinh, ngài có thể nói địa chỉ của Smith tiên sinh nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ gởi cho anh ta? Hay là chúng tôi gởi cho ngài, ngài chuyển cho Smith tiên sinh. . . . . .”
“Ba mươi phút sau, cô đứng đợi ở cửa khách sạn Bốn Mùa.” Tần Dĩ Nam chỉ nói mấy chữ, đã trực tiếp cúp điện thoại.
Hai giây sau, Trình Thanh Thông mới hiểu ý tứ của Tần Dĩ Nam.