Chương 30:
Phía bên kia cánh cửa lặng đi vài giây.
Giọng nói vốn hung hăng dần yếu ớt:
– Người anh em à, ngoài trời mưa to thế kia, cậu nhẫn tâm để chúng tôi đứng chờ ngoài cửa ra vào sao?
Trần Lâm lập tức nói thẳng:
– Nhẫn tâm chứ.
Đang yên đang lành, ai rỗi hơi mà đội mưa đến vào lúc nửa đêm thế này?
Lần đầu tiên, Cố Thăng nhìn Trần Lâm bằng ánh mắt tán thưởng.
Quy tắc phim kinh dị thứ ba của nhà họ Cố: Tuyệt đối không được để người lạ vào nhà, bọn họ hoặc là kẻ ác, hoặc trên người sẽ có thứ tà ác.
Phía bên kia cánh cửa lại chìm vào yên lặng.
Ngay khi Trần Lâm nghĩ là bọn họ đã rời đi thì lại có giọng nói vang lên:
– Thật ra là tôi chơi True or Dare thua, có chơi có chịu, tôi chọn Dare nên đành đến đây chụp một tấm hình để gửi cho đám bạn.
Lý do này tạm có vài phần đáng tin.
Trần Lâm chần chừ, đêm mưa to gió lớn mà cứ để người ta ở ngoài thì cũng chẳng ra làm sao.
Gió biển rất lớn, nếu để người ta cảm lạnh thì không hay.
Mở cửa ra, Trần Lâm sững sờ.
Từ đầu tới cuối, chỉ có duy nhất một người nói chuyện với cậu, vậy mà chẳng ngờ ở bên ngoài lại có hai người.
Phùng Cường nắm chặt tay Trần Lâm.
– Người anh em, tôi là Phùng Cường, về sau không cần khách khí, cứ gọi anh Phùng là được, người bên cạnh tôi là Lão Răng Vàng, cậu tên gì?
Anh Phùng á? Đúng là không khách khí thật.
Trần Lâm thầm nghĩ nhưng trên mặt vẫn bình thường:
– Trần Lâm, chữ Lâm có hai chữ mộc.
– Ra là Tiểu Trần.
Phùng Cường vỗ vỗ vai cậu rồi ngó nghiêng thăm dò bên trong:
– Uầy, đông người phết này.
Khi nãy, Phùng Cường luôn đứng nơi khuất sáng nên bây giờ Nam Sơn mới nhìn rõ hắn.
Gã đàn ông nhỏ thó này chính là tên bị “đại ca bạo cúc” dọa cho chạy mất dép đây mà.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, may mà Phùng Cường không nhận ra mình.
Lão Răng Vàng luôn đứng im lặng cạnh Phùng Cường bây giờ mới lên tiếng:
– Chúng ta vào rồi nói tiếp.
Giọng của gã rất trầm, có cảm giác thô ráp.
Trần Lâm lập tức lùi về bên phải vài bước cho họ đi vào.
Khi Lão Răng Vàng bước vào, mọi người khá kinh ngạc vì dung mạo của gã, bởi lẽ nó hoàn toàn khác so với tưởng tượng của họ.
Tóc của gã quăn, mặt gãy, thế nhưng vóc dáng lại rất ổn.
Nghe tên cứ ngỡ đây là một người đàn ông trung niên năm, sáu mươi tuổi, thế nhưng bây giờ xem ra lại là một người trẻ mặt búng ra sữa, còn giống người làm nghệ thuật.
Nam Sơn khá tò mò rằng liệu người này có răng vàng giống như tên không.
Lão Răng Vàng nhìn quanh nhưng không thấy chỗ ngồi, gã tỏ ra khá khó chịu.
– Chúng tôi lên trên lấy mấy cái ghế xuống.
Lão Răng Vàng quay sang nói với Trần Lâm:
– Người anh em không ngại chứ?
Gã vừa mở miệng thì mắt Nam Sơn đã bị chói mù, miệng gã đầy răng bằng vàng, nhìn là muốn bẻ mấy cái mang về bán.
Có lẽ Trần Lâm cũng giật mình vì cả hàm răng vàng kia, cậu ta ngơ ngác đáp:
– Không.
Bên trên rất lộn xộn lại chẳng có lấy một thứ gì đáng giá, cậu ta không sợ họ sẽ lấy được gì.
Chờ Trần Lâm và Lão Răng Vàng đi lên, Nam Sơn lập tức nói với Cố Thăng và Tiểu Mi:
– Cần phải đề phòng hai người kia.
Tiểu Mi hỏi:
– Nam Sơn Sơn, có phải chị nhận ra điều gì không?
Nam Sơn nói khẽ:
– Hôm trước ấy, việc ví của chị bị trộm cũng có một nửa phần công lao của Phùng Cường.
Ngẫm lại thì lúc tên đại ca kia thu hút sức chú ý của cô, quả thật cô có thấy Phùng Cường đi ngang qua mình.
– Ôi, cô bị trộm đồ thế đã tìm thấy chưa?
Cố Thăng chú ý sai trọng điểm.
Nam Sơn trả lời:
– Hôm sau là tìm được luôn rồi, khi có bọn họ ở đây, nhất định phải trông túi của mình cho cẩn thận đấy.
– Không thành vấn đề.
Lần này Cố Thăng chỉ mang theo đồ dùng sinh tồn dã ngoại và đồ ăn chứ không mang thứ gì quý giá cả.
Còn một giờ nữa mới tới phiên Nam Sơn gác đêm, vì vậy ngoại trừ Cố Thăng và Trần Lâm mới giao ban với Tôn Nhược Hiên ra thì mọi người đều đã ngủ.
Cố Thăng nhìn lên tầng trên, đã nửa tiếng rồi mà hai người kia còn chưa xuống, nhất định có vấn đề, nào có chuyện tìm cái ghế mà mất tới từng đó thời gian.
Tầng trên làm bằng gỗ, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng bước chân, điều này khiến người ta sinh ra ảo giác có rất nhiều người đang đi trên đầu mình.
Trần Lâm cũng có cùng suy nghĩ với Cố Thăng, cậu ta đến bên cạnh anh, chỉ chỉ lên trên:
– Chúng ta có nên đi lên đó xem sao không?
– Cậu đi đi, tôi ở đây canh chừng thay cậu.
Quy tắc phim kinh dị thứ tư của nhà họ Cố: Tại nơi hoang vu, tuyệt đối không nên tò mò, không được lên tầng hai bị bỏ hoang.
Trần Lâm nghĩ một chút rồi cũng thôi.
– Cứ chờ họ thêm lúc nữa đi, biết đâu lát nữa là họ xuống ngay.
Chờ thêm khoảng mười phút, Phùng Mạnh và Lão Răng Vàng cũng đi xuống.
Hai người đều dính đầy bụi bẩn, hệt như đã lăn lộn trong đống bụi vài vòng vậy.
Tay họ cầm một chiếc thùng gỗ, hoàn toàn không thấy bóng dáng của ghế đâu.
Phùng Cường đảo mắt nhìn quanh, thấy Cố Thăng và Trần Lâm đều đang nhìn thì cười cười, bình thản nói:
– Mấy người còn tỉnh cơ à?
Cố Thăng liếc nhìn, tên này thất vọng lắm thì phải.
Hai người họ không hề nhẹ bước, tiếng giày nện xuống bậc thang lâu ngày không được tu sửa phát ra tiếng “cót két” vang dội.
Cố Thăng thấy Nam Sơn nhíu mày như sắp bị đánh thức, anh cũng nhíu mày nhắc nhở:
– Bước đi nhẹ thôi, có người còn đang ngủ.
Lão Răng Vàng nhếch mép cười với anh:
– Cũng được.
Họ đi tới cây cột gần chỗ Cố Thăng nhất, úp ngược chiếc thùng gỗ xuống để làm ghế.
Rõ ràng đã quá nửa đêm, vậy mà họ không hề buồn ngủ, hiển nhiên cũng là cú đêm.
Lão Răng Vàng thờ ơ nhìn Cố Thăng một lượt, sau đó cứ nhìn anh suốt.
Cố Thăng cũng bình thản liếc nhìn, nếu đối phương không có mắt mà tính gây sự thì anh cũng quyết theo tới cùng, không thể uổng phí tiền tập luyện ở phòng tập và tập cá nhân mấy năm gần đây được.
Một lúc lâu sau, Lão Răng Vàng xán tới, hỏi:
– Người anh em, trông cậu giàu phết nhỉ.
– Đâu có?
Cố Thăng nhíu mày, anh rơi vào tầm ngắm của họ rồi.
– Nếu không nhìn lầm thì vest của cậu nằm trong bộ sưu tập mùa xuân mới nhất của Armani.
Phải để Lão Răng Vàng bỏ những ý nghĩ liên quan tới tiền tài từ mình đi mới được.
Cố Thăng hắng giọng:
– Đừng tưởng bộ đồ này là của Armani, cài áo này toàn hàng giả đấy.
Lão Răng Vàng trợn mắt há mồm, thấy Cố Thăng nói một lượt về quần áo và phụ kiện trên người một lượt, gã thấy có rất nhiều hãng mình chưa nghe bao giờ.
– Giả á?
Gã nghi ngờ, chất liệu nhìn rất xịn, người này chắc chắn đang nói dối mình.
Cố Thăng đáp:
– Biết ngay là người anh em này không mặc đồ Armani mà.
Anh cười, đầu gật gù:
– Tôi may mắn hơn người anh em đây, tôi sờ qua nó rồi, cảm giác không cùng một đẳng cấp đâu.
Cố Thăng ra vẻ phiền não chống cằm rồi nhìn chằm chằm vào Lão Răng Vàng rất lâu, điều này khiến gã mất tự nhiên.
Tới cả nửa ngày sau, Cố Thăng mới lại nói tiếp:
– Chẳng biết bao giờ mới mua được bộ vest xịn nữa. Tôi lại cảm thấy người anh em đây rất giàu, ngay cả răng cũng toàn là vàng.
Lão Răng Vàng cười, nụ cười tuyệt không khiêm tốn:
– Đâu có, đâu có.
Cố Thăng lại tự lầm bầm:
– Nhiều vàng như thế hẳn là có thể mang đi đổi một bộ vest đấy.
Nói xong, anh rút một chiếc kìm từ trong ba lô ra, ước lượng thử trọng lượng.
– Anh muốn làm gì?
Nụ cười trên mặt Lão Răng Vàng biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng sợ.
Dường như bây giờ Cố Thăng mới sực nhớ ra:
– Xin lỗi nhé, bất cẩn nói ra suy nghĩ trong lòng rồi, người anh em đừng để ý.
Thế nhưng tay anh vẫn cầm kìm, hoàn toàn không có vẻ gì là định cất đi.
Lão Răng Vàng cảm thấy nhức răng, gã để ý, cực kỳ để ý là đằng khác.
– Cầm vậy nguy hiểm lắm, nhỡ rơi vào chân thì toi.
– Nói có lý.
Cố Thăng gật đầu cười rồi mới cất chiếc kìm đi.
Lão Răng Vàng thở phào, gã ngậm chặt miệng, nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhìn anh thêm lần nào nữa.
Tốn rõ lắm thời gian, ai ngờ lại là thằng nhà quê thích mặc hàng nhái, lại còn mặc rất ra dáng nữa.
Nam Sơn chớp mắt, cô nhận ra cơ thể mình đang dao động. Cô biến thành một con gấu trúc đồ chơi.
Ngẩng đầu là thấy ngay khuôn mặt của An Như Hối, con thú bông nhỏ được treo trên ba lô của cô ta, chiếc ba lô đang được dùng để gối đầu.
Cô ta không ngủ mà đang thầm thì với Trần Lâm.
An Như Hối nói:
– Chuyện có biến rồi, đợi mai tạnh mưa, những kẻ dư thừa kia rời đi rồi chúng ta lại ra tay lần nữa.
– Chỉ đành thế thôi.
Trần Lâm phụ họa.
Cậu ta còn nói thêm:
– Chuyện này chỉ được phép thành công, không được phép thất bại, nếu không chúng ta không chịu nổi.
– Dù sao đi nữa
em cũng luôn ủng hộ anh.
Ánh mắt An Như Hối tràn đầy quyết tâm, thêm vào đó là vẻ tham lam.
Về sau hai người họ không nói thêm gì nữa.
Anh Như Hối ngủ tiếp còn Trần Lâm cố tỉnh để gác đêm.
Nam Sơn nghe những lời này xong thì cảm thấy luống cuống.
Ngay từ đầu, lời của họ đã không đáng tin rồi, cùng với đoạn đối thoại khi nãy, hẳn đám Trần Lâm tới đây để tìm bảo vật.
Cô lại nhớ tới Phùng Cường và Lão Răng Vàng, mục địch của họ hẳn không khác với Trần Lâm.
Nam Sơn không muốn tham gia vào vũng nước đục này, chỉ mong sau khi trời sáng, mình có thể sớm rời khỏi đây.
Hai giờ sáng, tới lượt Nam Sơn gác đêm.
Cố Thăng đã buồn ngủ díp mắt lại, sau khi gọi cô dậy, anh còn tính nhắc nhở cô vài lời, thế nhưng do quá buồn ngủ, anh vừa nhắm mắt đã rơi vào cơn ngủ say.
Nam Sơn nhìn anh, ánh mắt cô thật phức tạp.
Đôi mi dài tạo thành một khoảng tối dưới mắt, cảm giác cực kì ngoan ngoãn.
Mục đích của anh tới đây chẳng lẽ cũng giống như đám Trần Lâm sao?
Đường đường là ông chủ lớn mà lại tới nơi bỏ hoang lâu năm, chim chẳng thèm ị thể này, rõ ràng rất khả nghi.
Trời sáng, mưa cũng tạnh.
Nam Sơn và Tiểu Mi thu xếp hành lý xong thì tính xuất phát sớm, có lẽ họ còn có thể bắt được chuyến xe lúc một giờ chiều.
Đám người Trần Lâm đang ăn sáng ở một nơi khác, còn Lão Răng Vàng đã ra ngoài ngay từ khi vừa ngớt mưa, đến giờ vẫn chưa thấy về.
Cố Thăng cũng bắt đầu thu dọn hành lý.
Nam Sơn dò hỏi:
– Cố Thăng này, anh cũng đi cùng bọn tôi à?
– Chúng ta là chiến hữu mà, đi thì cùng đi chứ.
Cố Thăng đáp rất đương nhiên.
Quy tắc phim kinh dị thứ năm của nhà họ Cố: kẻ lạc đàn thì chết sớm.
Ngay từ lần đầu tiên mở mắt ra, thấy mình nằm trên bờ cát, anh đã muốn rời khỏi đây.
Thế nhưng tìm mãi mà không thấy đường ra.
Hoàn toàn chính xác, khi Tiểu Mi và Nam Sơn tới đây, đường đi đều đã bị khuất trong những lùm cây lộn xộn, rất dễ bị bỏ qua.
Về sau họ chỉ ngồi trên bờ cát, gửi gắm hy vọng vào những chiếc thuyền qua lại.
Ba người mau chóng thu dọn hành lý rồi tạm biệt đám người Trần Lâm.
Bọn họ chỉ ước mấy người Nam Sơn mau mau đi nên không hề có ý níu kéo.
Trời vừa mưa, đường có vẻ sình lầy, đoạn đường vốn chỉ mất mười phút để đi nhưng bây giờ họ đã đi mất khoảng hai mươi phút.
Nhìn ngọn núi phía xa, Cố Thăng nói với Nam Sơn đang đi cạnh mình:
– Cô nói xem, tối qua mưa to như thế, liệu có lở núi không?
Vừa dứt lời đã nghe ầm ầm, núi sạt một mảng, đường nhỏ không còn.
Tiểu Mi nhớ tới lúc mình vừa gặp Cố Thăng, Nam Sơn thì khiếp sợ nhìn anh:
– Trời ạ, thần kỳ quá.