Nếu những gì anh trai giao hàng là thật, vậy thì cũng chứng tỏ Ninh Khinh Huyên đang nói dối.
Lúc anh trai kia tới nhà Lục Văn Nguyệt thì phát thiện cô ấy nằm trong vũng máu, vết máu chưa khô, chết chưa được bao lâu.
Mà trước đó một hai phút, chắc Ninh Khinh Huyên vẫn còn ở bên trong, sao lại không nhìn thấy cái chết của Lục Văn Nguyệt kia chứ.
Chắc chắn cô ta tận mắt nhìn thấy Lục Văn Nguyệt chết trước mặt mình, mặc kệ máu từng chút chảy sạch, thân thể từ từ trở nên lạnh lẽo, cô ta lại thờ ơ, không tìm cách cứu giúp, cũng không gọi xe cấp cứu đến.
Đúng là máu lạnh quá mà.
Có người còn nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện mà anh trai giao hàng kia kể, người nọ lập tức mở tài khoản: Đồ Ăn Nhà Tôi Ngon Nhất.
Đồ Ăn Nhà Tôi Ngon Nhất: Sau khi Ninh Khinh Huyên va trúng thì tôi đã nhặt được khuyên tai cô ta làm rơi dưới đất ở cửa thang. Tôi nhớ trên tai cô ta cũng không đeo đồ trang sức, có lẽ rơi từ trong túi xách ra.
Anh trai giao hàng kia còn đăng lên một bức hình: khuyên tai hình giọt nước màu xanh nước biển.
Nhóm fan tinh mắt lập tức nhận ra đây chính là khuyên tai mà Ninh Khinh Huyên thường đeo. Là hàng xa xỉ số lượng có hạn của trên toàn thế giới, trong số các ngôi sao nữ, trừ cô ta ra thì chẳng có ai từng đeo nó cả.
Sự thật rành rành ra đó, cho dù Ninh Khinh Huyên có nói dối thế nào cũng chẳng có ích gì.
Tạ Dung luôn chú ý tới tình hình, vừa thấy chuyện này bèn hỏi:
– Khinh Huyên, khuyên tai của em còn không?
Trong lòng anh ta mong rằng câu trả lời của cô ta sẽ là khẳng định.
– Mất rồi.
Lời vừa thốt ra, ánh mắt Tạ Dung tối lại.
Hôm ấy Ninh Khinh Huyên hóa trang xong thì đi ra ngoài. Nửa đường cô ta mới phát hiện chưa tháo khuyên tai xuống, nên tiện tay bỏ vào túi nhỏ.
Sau khi đi gặp Lục Văn Nguyệt, lúc trở về nhà mới phát hiện không thấy khuyên tai trong túi đâu cả.
Vừa nghĩ tới có thể làm rớt trong nhà Lục Văn Nguyệt thì cô lại bồn chồn lo sợ.
Cảnh sát điều tra được vài ngày cũng không tới tìm cô, tâm trạng lo lắng không yên của Ninh Khinh Huyên mới từ từ hạ xuống, cô ta vẫn tự an ủi bản thân rằng biết đâu lỡ làm rớt khuyên tai trên đường thì sao.
Nào ngờ lại trùng hợp đến thế, khuyên tai bị anh trai giao hàng nhặt được, trở thành giọt nước tràn ly.
Ninh Khinh Huyên gọi điện cho người đại diện của cô ta, người kia nói với vẻ bất đắc dĩ:
– A Huyên à, cô là do một tay tôi dẫn dắt, tôi rất coi trọng cô. Nhưng chuyện lần này, tôi bất lực thật.
Người đại diện lại tỏ vẻ thất vọng.
– Cô đã không nói thật cho tôi biết. A Huyên à, tôi nói thật, cô nên chuẩn bị sẵn việc bị chèn ép đi. Vì cô mà cổ phiếu công ty rớt xuống khá nhiều, quan trọng hơn hết là đã ảnh hưởng tới danh tiếng của công ty.
Nghe thấy thế, Ninh Khinh Huyên cảm thấy có một chậu nước lạnh buốt giội lên người ngay giữa hè, lạnh thấu tim.
Dưới trướng người đại diện của cô ta không chỉ có một nghệ sĩ như cô ta, ý của người nọ, chính là muốn hoàn toàn vứt bỏ cô ta.
Phải biết ngay từ khi vừa vào cục cảnh sát, người đại diện đều luôn an ủi cô ta.
– Hết rồi.
Ninh Khinh Huyên ngồi bệt xuống sàn, hai mắt vô thần, cứ lặp đi lặp lại một câu:
– Hết rồi, tất cả mất hết rồi.
– Em còn có anh mà.
Tạ Dung ngồi xổm, không ngừng nói với Ninh Khinh Huyên, hy vọng có thể phân tán sự chú ý của cô ta, để trong lòng cô ta có thể thoải mái một chút.
Ở nơi Ninh Khinh Huyên không nhìn thấy, Tạ Dung nhìn vào soáy tóc của cô ta, trong lòng oán giận. Nếu như cô ta không đi gặp Lục Văn Nguyệt thì đã không xảy ra nhiều chuyện như thế.
– Em nói với cảnh sát thế nào?
– Thì nói thật thôi, sau khi họ thả em ra, người đại diện chắc chắn bọn họ sẽ không công bố nội dung tra hỏi, em mới dám…
Ninh Khinh Huyên lại im lặng, gục đầu vào vai Tạ Dung nhỏ giọng khóc nức nở.
Cánh cửa căn phòng thứ nhất bên trái nửa hé ra, nếu nhỉn kỹ thì có thể nhìn thấy một đôi mắt tức giận…
…
Hai hôm nay, Tạ Dung không dám để Ninh Khinh Huyên lên mạng, anh ta sợ những lời như đồ nói dối, gái điếm giả vờ ngây thơ sẽ làm tổn thương, kích thích đến cô ta.
Hiện giờ thần kinh cô ta vô cùng yếu ớt lại nhạy cảm, mỗi lần Tạ Dung nói chuyện với cô ta cũng đều phải nói năng nhỏ nhẹ.
– Hôm nay anh đi ra ngoài à?
Ninh Khinh Huyên húp từng ngụm canh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tạ Dung, giống như anh ta đã làm chuyện có lỗi với cô ta vậy.
Tạ Dung cười khổ:
– Anh sẽ luôn ở bên em mà, em ăn cơm đi, đừng nghĩ bậy nữa.
Tình huống của Tạ Dung cũng không khá hơn Ninh Khinh Huyên mấy, anh ta đã lớn tuổi rồi, đã qua cái thời dùng gương mặt để kiếm sống, giờ thì tình cảm của khán giả cũng mất rồi.
Bởi vì chuyện anh ta cùng với Ninh Khinh Huyên ép chết Lục Văn Nguyệt, có lẽ đời này anh ta cũng không thể lật mình.
Bây giờ cấp trên quản càng lúc càng nghiêm, các công ty giải trí đều không dám dùng nghệ sĩ có vấn đề.
– Con ăn xong rồi, con về phòng đọc sách đây.
Lục Mục đặt chén lên bàn, rồi đứng dậy về phòng mình.
Sau khi làm một số thủ tục thỏa đáng, Tạ Dung đã đón Lục Mục về đây.
Đứa nhỏ cũng không thân thiết với Tạ Dung như xưa nữa, mà anh ta cũng có thể hiểu được. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, chờ qua đoạn thời gian này thì được rồi.
– Con ăn thêm nữa đi.
– Không cần đâu, con no rồi.
Buổi tối, Tạ Dung hoàn toàn bị Ninh Khinh Huyên cố tình gây sự chọc giận lên. Sau khi cãi nhau một trận, Ninh Khinh Huyên nằm khóc trên giường đầy tuyệt vọng, còn Tạ Dung thì vào phòng sách hút thuốc.
Đoạn tình cảm này, sau khi xé rách vẻ ngoài hào nhoáng thì bên trong đã vỡ nát rồi.
“Cộc cộc…”
Bên ngoài phòng Ninh Khinh Huyên vang lên tiếng gõ cữa, cô ta tưởng là Tạ Dung, bèn tức giận quát lên:
– Anh cút đi.
– Là con.
Thiếu niên đang trong thời kỳ phát dục, nên giọng nói hơi khàn.
Ninh Khinh Huyên ra mở cửa với vẻ không vui:
– Cậu gõ cửa phòng tôi làm gì?
Cũng vì cô ta cãi nhau với Tạ Dung, nên có vài phần chán ghét Lục Mục.
– Con thay cha xin lỗi cô.
Lục mục nói:
– Cô không cho con vào phòng ngồi một lát sao?
Ninh Khinh Huyên nghe Lục Mục nói thế, vẻ mặt dịu đi, cô ta dài giọng:
– Vào đi.
Cô ta xoay người đi tới ghế salon đơn.
Lục Mục liếc bóng lưng cô ta đầy thâm ý, đoạn trở tay đóng cửa lại, rồi khẽ khóa chốt.
– Chuyện này không trách cậu được, cậu không cần xin lỗi thay anh ta đâu.
Lục Mục bước từng bước tời gần cô ta.
– Vậy cô có thấy mình nên xin lỗi mẹ tôi không?
Nó hỏi:
– Con vừa nói gì?
Vành mắt Ninh Khinh Huyên ửng đỏ, cô ta đang lau nước mắt, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy con mắt cực kỳ lạnh lẽo của Lục Mục.
Ninh Khinh Huyên đã nhận ra Lục Mục có gì đó không đúng lắm. Cô ta không muốn thằng bé ở lâu trong này, lập tức nói:
– Tôi cảm thấy hơi mệt, cậu đi ra đi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Lục Mục không để ý đến lời của cô ta mà lẩm bẩm:
– Mẹ tôi đáng thương biết bao, bị người khác cướp mất người yêu bầu bạn hơn mấy chục năm, ngay cả con trai cũng bị che mắt, không bênh vực mình.
– Tôi và cha cậu yêu nhau thật lòng, tôi cũng không ngờ mẹ cậu sẽ chết như thế, tôi cũng thấy tiếc…
– Cô im đi.
Lục Mục la lớn:
– Cô không xứng nhắc tới mẹ của tôi.
Sau lưng Lục Mục có giắt một con dao gọt trái cây, nó bước từng bước lại gần Ninh Khinh Huyên.
– Cậu đừng bước tới đây.
Ninh Khinh Huyên run rẩy nói:
– Mẹ cậu không phải do tôi giết, cậu đừng tìm tôi mà báo thù.
Cô ta ném mấy thứ như gối nằm, đồng hồ báo thức về phía Lục Mục.
Lục Mục cũng không né tránh, mặc kệ bị ném trúng.
– Mẹ tôi không bị cô giết mà là bị cô, ba tôi, còn có tôi cùng nhau ép chết.
Con ngươi Lục Mục đỏ lên, mang theo vẻ cố chấp và điên cuồng.
Ninh Khinh Huyên hét lớn lên, kêu tên của Tạ Dung, trong lòng hy vọng Tạ Dung có thể nghe thấy tiếng của cô ta mà vào cứu mình.
Lục Mục không để ý, cứ tiếp tục bước về phía cô ta. Hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt, phòng sách lại cách xa phòng ngủ, nó không sợ Tạ Dung sẽ nghe thấy.
Tuy rằng Lục Mục vẫn còn là thiếu niên, nhưng mấy năm nay ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, lại thích vận động, vật lộng tay không, cho nên Ninh Khinh Huyên không phải đối thủ của nó, huống chi thằng bé còn mang theo vũ khí.
Lúc Lục Mục mặt mày đầy máu xuất hiện trước mặt Tạ Dung, anh ta hết cả hồn.
– A Mục, con bị thương ở đâu thế, đừng làm ba sợ mà!
Phản ứng đầu tiên của Tạ Dung chính là Lục Mục bị thương, anh ta muốn tời gần để kiểm tra cơ thể của nó.
Lục Mục cười như điên, chỉ ra cửa mà nói:
– Không phải con, mà là ả đàn bà ti tiện kia.
Tạ Dung ngây người, sau vài giây mới phản ứng lại, ả đàn bà ti tiện trong miệng Lục Mục chính là Ninh Khinh Huyện.
– Con giết cô ấy rồi ư?
Tạ Dung sợ hãi chất vấn.
Lục Mục chỉ cười toe toét, không trả lời.
– Con ngồi ở đây một lát đi, ba đi xem thế nào.
Tạ Dung thấy dáng vẻ điên điên khùng khùng của Lục Mục, thầm nghĩ trong lòng không hay rồi, có lẽ Khinh Huyên đã chết.
Tạ Dung chưa bao giờ nghĩ tới Lục Mục lại có ác ý với Ninh Khinh Huyên lớn như thế. Mấy hôm Lục Văn Nguyệt chết đi, đúng là Lục Mục suy sụp thật, nhưng cũng không có làm ra chuyện cực đoan gì cả.
Hơn nữa, Lục Mục luôn bênh mình, Tạ Dung hoàn toàn không ngờ tới thằng bé sẽ làm như vậy.
Nhìn bóng lưng đi ra ngoài của Tạ Dung, Lục Mục về phòng mình, mở laptop ra, rồi mở kênh livestream của mình.
Lục Mục rất thích ca hát nên thường mở livestream hát hò, bởi vì thằng bé đẹp trai nên cũng có khá nhiều fan.
– Tôi là Lục Mục, con trai của Tạ Dung và Lục Văn Nguyệt.
Thằng bé mỉm cười thoải mái, đoạn nói tiếp:
– Tôi muốn nói thật một chuyện. Mẹ tôi đã bị tôi, ba tôi và Ninh Khinh Huyên giết chết.
Có bình luận xuất hiện nghi ngờ Lục Mục muốn nổi tiếng đến điên luôn rồi, cố ý ăn theo độ hot, còn cố tình biến mặt mũi thành dáng vẻ vừa mới giết người nữa chứ.
Lục Mục đều không để ý, thằng bé bình tĩnh nói ra những chuyện mà nó biết.
Tạ Dung lảo dảo chạy tới trước cửa phòng Ninh Khinh Huyên, anh ta muốn đẩy cửa ra nhưng lại do dư.
Nếu như nhìn thấy đúng là xác Ninh Khinh Huyên, bản thân nên làm gì bây giờ, lẽ nào trơ mắt nhìn con trai đi tù, hay là bản thân dứt khoát đi thay nó, chỉ cần luôn nói mình giết thì được rồi.
Tạ Dung cảm thấy trái tim của mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cửa khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ một cái đã mở ra.
Tạ Dung nhìn thấy Ninh Khinh Huyên cúi đầu, tóc phủ khắp mặt, hai tay hai chân bị những mảnh ga giường trói vào ghế.
Trên quần áo trắng tinh của cô ta toàn máu. Từ lúc Tạ Dung bước vào, Ninh Khinh Huyên cũng không cử động, trong lòng anh ta đã hết hy vọng cô ta còn sống.
Bước từng bước thật chậm, cuối cùng khi đi tới cạnh cô ta, Tạ Dung thử gọi tên cô ta:
– Khinh Huyên?
Nghe thấy giọng nói, Ninh Khinh Huyệt chợt ngẩng đầu lên.
Lúc Tạ Dung nhìn thấy gương mặt của cô ta thì sợ đến mức lùi lại mấy bước.
Gương mặt của cô đã không còn là mặt người nữa rồi, có thể nói là máu thịt bầy nhầy.
Lục Mục hủy đi gương mặt của cô ta, thứ mà một ngôi sao xem trọng nhất. Nghiệp diễn của Ninh Khinh Huyên hoàn toàn đi tong rồi.
Ninh Khinh Huyên nhìn thấy người tới là Tạ Dung, cô ta giãy giụa kịch liệt, kêu la thảm thiết:
– Anh Dung, mặt em đau quá, anh mau cởi trói giúp em đi.
Vẻ mặt Tạ Dung cứng lại, gật đầu, hai tay run rẩy hầu như không tháo dây ra được.
Ninh Khinh Huyên vừa được cởi trói, lập tức chạy tới bàn trang điểm. Đến khi cô ta trông thấy gương mặt máu thịt lẫn lộn trong gương, nhìn không ra là mặt người, trên mặt còn dính vài sợi tóc, cô ta chịu không nổi hét ầm lên, vung tay hất toàn bộ đồ trang điểm xuống đất, sau đó đấm mạnh vào gương.
Gương nứt ra, tay cô ta cũng bị cắt trúng.
Tấm gương bị nứt biến ra mấy chục gương mặt đáng ghê tởm của cô ta. Ninh Khinh Huyên lại tiếp tục đấm mạnh vào giương, không muốn nhìn thấy mặt mình nữa.
Tạ Dung thấy thế, anh ta lập tức ôm từ đằng sau.
– Khinh Huyên à, em đừng như vậy nữa. Cứ tiếp tục như thế thì tay em sẽ bị hư mất.
Ninh Khinh Huyên giãy giụa vài cái rồi đứng im.
Cô ta từ từ quay đầu lại, gằn từng tiếng một:
– Mau đưa em đi bệnh viện, còn nữa, phải báo cảnh sát.
Báo cảnh sát?!
Tạ Dung do dự.
– Anh đưa em đi bệnh viện trước đã, dù gì Lục Mục vẫn còn con nít.
Ninh Khinh Huyên đẩy anh ta ra, cười giễu:
– Con nít ư? Ngay cả con nít ba tuổi cũng biết không thể tổn thương người khác mà.
– Anh nhìn mặt em đi, anh còn yêu em không?
Cô ta túm lấy cổ áo Tạ Dung, hùng hổ hỏi.
Tạ Dung thấy máu thịt trên mặt cô ta nhúc nhích khi cô ta nói chuyện, trông đáng sợ cực kỳ.
– Yêu chứ.
Tạ Dung nén sự khó chịu trong dạ dày, cực kỳ kiên định nói:
– Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, sẽ cùng em đi điều trị. Em đừng báo cảnh sát có được không?
Bàn tay Ninh Khinh Huyên từ từ buông cổ áo Tạ Dung ra.
– Nếu anh yêu em thì mau báo cảnh sát đi.
Cô ta nhìn thấy vẻ do dự trong mắt Tạ Dung, trong lòng vô cùng thất vọng, gã đàn ông mà cô yêu lại ích kỷ như thế.
Sau khi Ninh Khinh Huyên bị hủy dung, cô ta nhỉn thấy vẻ kháng cự trong mắt anh ta thì mới nhận ra, có lẽ Tạ Dung chỉ yêu vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta mà thôi.
Tạ Dung im lặng, trên tay cũng không động đậy.
Ninh Khinh Huyên chỉ bị thương ở mặt, cô ta mở ngăn kéo bên cạnh, rồi lấy di động ra, muốn gọi điện.
Tạ Dung túm lấy điện thoại.
– Khinh Huyên!
Anh ta la lớn:
– Em đừng tùy hứng nữa. Nếu em cứ như thế, chúng ta sẽ chấm dứt thật đấy.
Ninh Khinh Huyên cười, mặt rất đau, trong tim lại rỉ máu.
Cô ta vốn tưởng rằng sau khi trở thành ảnh hậu rồi, sự nghiệp sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn. Nhưng mà hiện giờ sự nghiệp không có, ngay cả vốn liếng duy nhất để lật mình – gương mặt, cũng đã bị hủy.
Thế này đúng là không còn gì nữa rồi.
Cô ta đang muốn nói gì đấy.
Chợt nghe thấy giọng của thiếu niên ở cửa ra vào, trên tay còn cầm laptop.
– Người mà mọi người vừa nhìn thấy chính là ba tôi, Tạ Dung. Mọi người hỏi tôi ả đàn bà xấu xí kinh khủng kia là ai ấy à?
Lục Mục cười vui vẻ:
– Ả ta là Ninh Khinh Huyên, chính là ngọc nữ trong sáng thuần khiết Ninh Khinh Huyên đấy.
Nó chợt nhắc tới biệt danh của cô ta.
– Tôi hủy dung ả rồi. Sau này ả không thể dùng mặt quyến rũ người khác được nữa.
– A Mục con đang làm gì vậy?
Tạ Dung gào lên đầy tức giận.
Lục Mục cười với anh ta:
– Đang livestream thôi.
Tạ Dung giống như lên cơn điên lao vọt tới, giật lấy laptop của Lục Mục, ném mạng xuống sàn.
Sau đó anh ta giống như bị liệt, ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu gào khóc.
Hết rồi, tất cả đã mất hết rồi.
Sự nghiệp, gia đình đều không còn nữa.
Ninh Khinh Huyên cười ha ha, lần lượt gọi cho cấp cứu và cảnh sát.
Lục Mục không cản cô ta lại, trái lại nhìn cô ta với vẻ mong chờ.
– Mày sẽ phải trả giá đắt cho chuyện này.
Ninh Khinh Huyên tỉnh táo lại, nói với vẻ bình tĩnh.
Lục Mục nhướng mày, ngắm nghía con dao trong tay.
– Tôi vẫn chưa được mười bốn tuổi, luật pháp quốc gia sẽ cực kỳ ưu đãi với thiếu niên ở tuổi này như tôi thôi.
Ninh Khinh Huyên nghe thấy thế, lại phát điên hét ầm lên, nhìn thằng bé một cách thù hằn.
Một đêm điên cuồng, trong căn phòng to như thế chỉ còn lại mỗi mình Tạ Dung.
Anh ta nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, còn chưa kịp dọn dẹp, lại nhìn thấy laptop bị anh ta ném vỡ.
Toàn thân Tạ Dung rét run lên, anh ta còn nhớ lúc Lục Mục bị cảnh sát dẫn đi đã nói với anh ta rằng:
– Con sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi, rồi sẽ về sống với ba.
Tạ Dung nhìn thấy một thứ lạ lẫm trong mắt Lục Mục mà anh ta chưa từng thấy qua, đó chính là ánh mắt dành cho kẻ thù.
Lão Răng Vàng ngủ cả đêm, chẳng hề hay biết chuyện cháu mình bị cảnh sát bắt đi.
Gã mở di động lên, tính lên QQ trước, xem nhóm fan của gã.
Ai ngờ vừa mới mở QQ ra thì nhìn thấy Lục Mục gửi tài liệu offline cho mình. Tựa đề là báo cáo điều tra kẻ uy hiếp.
Cái quái gì đây, Lão Răng vàng thầm ngủ, tiện tay nhận tài liệu.