Trên ban công trồng đầy cây xanh, Tần Kiều Mộc dùng que gỗ chơi với một con họa mi, trông khá vui vẻ.
Khi Tiểu Chương vào thì thấy con họa mi bị nhốt trong lồng ấy đang đau đớn kêu gào, lông bay tứ tán. Gã đảo đảo mắt, cảm thấy hơi không đành lòng.
– Sao? Thương nó à?
Tần Kiều Mộc buông que gỗ rồi chắp tay sau lưng nhìn Tiểu Chương, vẻ mặt như cười như không.
Tiểu Chương vội vàng lắc đầu:
– Đâu có ạ.
Tần Kiều Mộc cũng chẳng thèm để ý đến câu trả lời của gã mà chỉ nói với vẻ bình thản:
– Lúc anh mới nuôi con họa mi này, anh cho nó ăn no uống đủ, thức ăn đều là loại ngon lành nhất, chỉ hi vọng nó có thể hót mấy câu êm tai là anh vui rồi.
Y liếc mắt nhìn Tiểu Chương với vẻ hờ hững:
– Thế mà cả tháng nay nó y như một con chim câm, rắm cũng không chịu đánh. Chú nói xem anh nên làm gì với nó đây?
– Chuyện này…
Tiểu Chương biết y đang cảnh cáo mình, nói đi nói lại vẫn là trách mình vô dụng đó thôi.
Tần Kiều Mộc ngồi xuống, cầm tách trà lên, mở nắp thổi nhẹ, hơi nóng tản mác:
– Anh ấy mà, xưa nay không nuôi thứ vô dụng. Mấy chú điều tra vụ Nam Sơn tới đâu rồi?
Tiểu Chương đến nhà họ Tần là vì muốn báo cáo chuyện này. Gã nhìn con họa mi đang run rẩy rồi lựa lời cẩn thận:
– Chúng tôi điều tra được đúng là có một người tên Nam Sơn ở bên cạnh Cố Thăng, cô ta là nhân viên trong công ty của hắn. Mấy tháng nay hai người đó rất năng qua lại với nhau, có khả năng là Cố Thăng đang theo đuổi cô ta, có lẽ…
– Anh hiểu ý chú rồi.
Tần Kiều Mộc ngắt lời gã:
– Có lẽ cái USB kia hoàn toàn không ở trong tay Cố Thăng, có lẽ là con đàn bà kia đùa chúng ta thôi, đúng không?
Tiểu Chương gật đầu, nếu USB ở trong tay Cố Thăng thật thì làm sao anh ta có thể ngồi yên như vậy được.
Tần Kiều Mộc đứng dậy rồi đi tới trước mặt gã:
– Tiểu Chương à, anh hiểu chứ, thế nhưng anh không đợi được. Một ngày không tìm được nó thì anh ăn không ngon ngủ không yên.
– Chú là người anh tin tưởng nhất đấy.
Tần Kiều Mộc nhìn gã bằng ánh mắt tràn ngập chờ mong:
– Đừng có để anh thất vọng nghe chưa? Nhất định phải moi cho được thông tin từ miệng Cố Thăng, dù giết lầm một vạn cũng không được bỏ sót một kẻ nào!
Tần Kiều Mộc gằn câu cuối cùng cực kì hung ác, trong đáy mắt toát ra nét ngoan độc.
– Thuộc hạ sẽ đi làm ngay ạ.
Tiểu Chương đáp với giọng kiên định rồi ngoan ngoãn đóng cửa lại cho y.
…
Lộc Nhân Phi dặn Cố Thăng:
– Mấy ngày nay cậu cố gắng đừng ra ngoài.
– Vụ này thì yên tâm, tôi ở nhà vẫn làm việc được mà.
Cố Thăng tiếp thu ý kiến của Tiểu Lộc rồi lại nhìn căn phòng với ánh mắt đau lòng:
– Chỗ này giờ hết ở nổi rồi, hôm nay tôi định về nhà chính.
Cố Thăng mất rất nhiều công sức mới bài trí được căn nhà thành loại hình mà mình yêu thích. Có nhiều thứ là do anh đi du lịch các nơi sưu tập mang về bày.
Cho dù gặp vô số chuyện đáng sợ nhưng anh vẫn không muốn bỏ nó, không ngờ hôm qua nó lại bị người ta phá tan hoang.
Lộc Nhân Phi tán thành:
– Về nhà chính được đấy, ở đó bảo vệ nghiêm ngặt, đám người này có muốn cũng không vào được, nếu vào thì chỉ có đám đó gặp vận xui thôi.
Ba người bàn bạc tạm ổn thì Cố Thăng gọi tam Hắc vào:
– Mọi người cũng thấy camera theo dõi rồi đấy, đối phương người đông thế mạnh. Tuy tôi rất tin tưởng vào thực lực của các anh, thế nhưng tôi vẫn cho rằng phải thuê thêm mấy vệ sĩ nữacho an toàn.
Anh không thể cứ trốn mãi trong nhà chính được, vẫn phải mời thêm vệ sĩ thôi.
– Được.
Đại Hắc dẫn đầu tam Hắc đồng ý với quyết định của Cố Thăng.
– Cho nên tôi định thuê thêm chín bảo vệ nữa. Các anh có đề cử nào không?
Cố Thăng hỏi.
Đại Hắc trả lời thật lòng:
– Vệ sĩ trong công ty tôi ai cũng được cả, anh có yêu cầu gì đặc biệt không?
Cố Thăng đưa ra yêu cầu mỗi vệ sĩ phải có chòm sao khác nhau, Đại Hắc đồng ý ngay mà mặt không đổi sắc.
Hồi trước khi Cố Thăng đến tìm vệ sĩ thì Tam Bạch còn có sức cạnh tranh hơn tam Hắc mà.
Tam Bạch không chỉ có vẻ ngoài sáng sủa mà còn có năng lực cao, chẳng qua vì trong ba người họ có hai người chòm sao giống nhau nên Cố Thăng mới loại họ mà chọn tam Hắc thôi.
Đại Hắc còn biết hồi đó Cố Thăng muốn tìm một tổ có ba chòm sao giống nhau kìa.
Tiểu Hắc cứ chọc mãi: Định chơi ZUMA hay gì?!
– Tôi nắm được tình hình rồi.
Lộc Nhân Phi xem đồng hồ:
– Đi trước đây.
Cố Thăng gật đầu:
– Tiểu Lộc vất vả rồi.
Anh tiễn Lộc Nhân Phi ra cửa rồi quay đầu nói với Nam Sơn:
– Cô ngồi đây chờ tí nhé, tôi thu dọn vài thứ đồ cần dùng rồi tiện đường đưa cô về nhà.
– Ừ.
…
Tam Hắc đi về công ty tuyển vệ sĩ cho Cố Thăng.
Trên đường đi, Cố Thăng vừa lái xe vừa quay sang nhìn Nam Sơn với ánh mắt lưu luyến chứa chan:
– Mấy ngày tới có khi tôi sẽ không đến công ty đâu, cô có nhớ tôi không?
– Không nhớ lắm.
– Thế à.
Cố Thăng đáp ỉu xìu.
Thấy ánh mắt long lanh ngập nước của anh, Nam Sơn không nhịn được lại phải bổ sung một câu:
– Thi thoảng nhớ.
Cố Thăng cong khóe môi:
– Tôi biết mà.
Anh liếc kính chiếu hậu theo bản năng, và rồi tâm trạng tốt bị thổi bay luôn.
– Chúng ta bị theo dõi. Ở đằng sau có hai chiếc xe màu đen đi theo suốt từ nãy đến giờ.
Cố Thăng hơi dừng lại rồi nói tiếp:
– Cô đừng quay đầu lại.
Cố Thăng nhìn thấy hai chiếc xe này từ hai ngã tư trước. Đang ở thời điểm nhạy cảm lại thấy hai chiếc xe giống hệt nhau nên anh mới chú ý.
Không ngờ bây giờ chúng đã càng ngày càng gần xe anh, vượt qua khoảng cự li an toàn rồi.
Cố Thăng cảm thấy họ muốn ép mình dừng xe rồi bắt mình đi.
– A!
Nam Sơn hô khẽ một tiếng, đại não trống rỗng hai giây rồi lại hoạt động với công suất cao:
– Đây là đường Xuân Minh đúng không? Đến ngã tư rẽ trái đi thẳng là tới cục cảnh sát!
– Vậy chúng ta đến cục cảnh sát, cô ngồi cho vững.
Đám người kia có ngông cuồng đến mấy cũng không dám vào cục cảnh sát bắt người.
Cố Thăng không muốn đánh rắn động cỏ, thế nhưng đám Tiểu Chương đã nôn nóng muốn xuống tay rồi.
Hai chiếc xe đen áp sát hai sườn xe của Cố Thăng như muốn đâm vào, Cố Thăng lập tức tăng tốc vọt lên mới tránh được một kiếp nạn.
Hai chiếc xe nọ không chịu yếu thế mà cũng tăng tốc đuổi theo.
Hồi còn trẻ trâu, Cố Thăng rất thích đua xe. Kĩ thuật lái xe của anh cực kì tốt.
Anh mím chặt môi, đánh tay lái nhanh thoăn thoắt. Chiếc xe luồn lách giữa làn xe cộ đông đúc như một con cá chạch trơn chuội.
Hai chiếc xe đen bị bỏ xa tít đằng sau. Cố Thăng lái nhanh như bay, Nam Sơn chóng hết cả mặt, chỉ muốn xuống xe nôn ra.
Khi sắp tới cửa cục cảnh sát, Cố Thăng hơi hơi thả lỏng, nào ngờ lại có hai con xe ngược chiều phi ra. Nhìn hướng chạy của chúng thì rõ ràng là nhắm vào anh.
Lần này thực sự không tránh khỏi. Giữa cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Cố Thăng cắn răng quay sang nhìn Nam Sơn bên cạnh:
– Nam Sơn, cô tin tôi không?
Giờ mà không tin thì còn biết thế nào? Nam Sơn gật đầu trịnh trọng:
– Tôi tin.
Cô vỗ nhẹ bàn tay đang cầm lái:
– Anh định làm gì?
– Phải đâm xe.
Cố Thăng nghiến ra ba chữ.
– Hả?
– Cô yên tâm.
Cố Thăng gí mạnh chân ga, mắt đăm đăm nhìn phía trước và hoàn cảnh quanh mình, suy nghĩ xem nếu vạn nhất phải đâm xe vào đâu đó thì nên chọn hướng nào:
– Lúc mua xe, tôi chọn loại chịu lực tốt nhất để mua đấy.
Thủ hạ của Tiểu Chương thấy Cố Thăng liều mình lao về phía trước như không tiếc mạng, chúng do dự vài giây rồi lùi bước, cả hai chiếc xe đều đánh lái sang bên cạnh.
Trước mắt Cố Thăng trống ra một con đường. Nhưng anh đã không phanh kịp nữa. Có một chiếc xe đi ra khỏi cục cảnh sát, cửa cục còn chưa kịp đóng, Cố Thăng nhân cơ hội bẻ quặt tay lái phi thẳng vào trong.
Cuối cùng, mọi chuyện kếtthúc bằng việc Cố Thăng đâm nát thùng rác của cục cảnh sát.
Thấy Cố Thăng lái xe lao vào cục cảnh sát, Tiểu Chương quyết đoán hạ lệnh cho thủ hạ của mình rời đi.
Lần hành động này lại chấm dứt bằng thất bại.
Lần này Cố Thăng đã có lòng phòng bị, lần sau muốn thành công lại càng thêm khó khăn. Tiểu Chương nhìn đăm đăm vào cửa cục cảnh sát, thấy nhức hết cả đầu. Việc cấp bách bây giờ là suy nghĩ xem phải về báo cáo với Tần Kiều Mộc thế nào đây.
…
Lộc Nhân Phi cầm túi rác đứng đờ ra như phỗng.
Anh thấy một con xe xịn phóng véo một cái qua người mình rồi đâm sầm vào thùng rác, sau đó còn đâm tiếp lên cây đại thụ cạnh đó.
Lá cây rụng rào rào, túi rác trong tay Lộc Nhân Phi cũng rớt cái bịch xuống đất.
Gì đây? Thằng ngu nào cố ý gây rối tận cửa cục cảnh sát đây?
Lộc Nhân Phi xoa cằm nhìn một cái, sau đó ngẩn ra, rồi lại nhìn cái nữa.
Cái xe này quen quen nhỉ, hình như là của… Cố Thăng?
Anh chạy vội tới chỗ chiếc xe, lực đâm mạnh như thế… chắc Cố Thăng bị thương rồi.
Lúc Lộc Nhân Phi nhìn thấy Cố Thăng thì anh đang bị túi khí an toàn ấn trên ghế ngồi, trán be bét máu, người đã hôn mê.
– Anh tới rồi.
Nam Sơn bừng tỉnh. Cô day day cái đầu đang quay mòng mòng.
– Cô sao rồi?
Nam Sơn quay sang nhìn Cố Thăng rồi nói với giọng kèm tiếng nấc:
– Tôi vẫn ổn, anh mau cứu Cố Thăng ra đi, gọi xe cấp cứu nhanh!
Đầu Cố Thăng chảy đầy máu, trông cực kì đáng sợ.
Nam Sơn cởi dây an toàn của mình rồi giúp Lộc Nhân Phi đỡ Cố Thăng bất tỉnh nhân sự ra khoảng đất trống.
Lộc Nhân Phi gọi cấp cứu rồi an ủi:
– Cậu ta phúc lớn mạng lớn, không sao đâu.
– Nhưng mà anh ấy chảy nhiều máu quá.
Phải đau cỡ nào chứ?
Lộc Nhân Phi thấy cảm xúc của Nam Sơn không ổn định thì hỏi cô một câu để dời lực chú ý đi:
– Sao hai người lại lái xe đâm vào đây thế?
Nam Sơn chớp mắt liên tục, ép nước mắt chảy ngược về rồi kết lại rõ ràng chuyện vừa xảy ra cho Lộc Nhân Phi nghe.
Lộc Nhân Phi cau mày:
– Xem ra bọn chúng muốn truy sát Cố Thăng.
Anh gọi một cuộc điện thoại:
– Trước khi chuyện này được giải quyết, tôi và các anh em sẽ bảo vệ cậu ấy.
Bệnh viện nằm ngay gần cục cảnh sát, xe cứu thương chạy tới trong vòng chưa đến năm phút đồng hồ. Nam Sơn và Lộc Nhân Phi theo y tá lên xe cứu thương, đằng sau xe còn có xe cảnh sát theo hộ tống.
Thấy Nam Sơn vẫn còn lo lắng, Lộc Nhân Phi lại an ủi:
– Cô yên tâm đi, cha này là gã muốn thu thập đủ mười hai chòm sao đấy.
Nam Sơn:…
Cô nghĩ ngợi một tí thì thấy Lộc Nhân Phi nói cũng có lý thật. Bao nhiêu năm nay Cố Thăng nhọ như đít nồi mà vẫn sống khỏe cơ mà.