Đồng hồ báo thức vang lên đúng sáu giờ. Nam Sơn hơi híp mắt, vươn tay sờ soạng tủ đầu giường một hồi lâu mới chạm được tới đồng hồ để tắt đi.
Chợp mắt thêm năm phút nữa, cô bụng bảo dạ.
Lần thứ hai nhắm mắt, trong đầu Nam Sơn hiện lên cảnh cô và Cố Thăng hôn nhau, dịu dàng như vậy, lại nóng bỏng như thế.
Ôi ôi! Cô quay cuồng hai vòng trên giường, hôm qua quả thực là hơi kích động, không được nghĩ nữa.
Đúng lúc này, tiếng cười vui vẻ vang lên bên cạnh, đúng là chuông điện thoại của cô.
Cô vươn tay cầm lấy di động. Nằm ở trên giường, giơ cao di động, xem ai gọi điện tới.
Thấy đó là số Cố Thăng, Nam Sơn lập tức ném điện thoại tới cuối giường như thể nó là củ khoai lang nóng phỏng tay, sau đó rúc đầu vào sâu trong gối.
Sáng sớm anh ấy gọi điện tới, mình nên nói gì đây?
Di động ở cuối giường vẫn tiếp tục vang lên như trước.
Cuối cùng Nam Sơn đứng dậy, nhặt nó lên, thấp thỏm nghe máy.
– Còn đang ngủ à? Nam Sơn.
Bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp cuốn hút của Cố Thăng, cô trả lời:
– Ừ, vừa mới dậy.
– Tối qua ngủ có ngon không?
Anh lại hỏi.
Nam Sơn nói:
– Ngủ ngon lắm.
Thực ra có hơi mất ngủ.
Cố Thăng khẽ cười
– Anh mất ngủ.
– Tại sao?
Cố Thăng cười khẽ, vui sướng lâng lâng.
– Bận suy nghĩ không biết lúc nào em lại hôn anh một cái.
Nam Sơn: …
– Anh sắp đến dưới nhà em rồi, đưa em đi ăn sáng.
Nam Sơn sửng sốt, nhanh vậy sao?
– Được, em chuẩn bị ngay.
– Em không cần vội, còn một đoạn nữa mà.
Nam Sơn nhảy dựng lên khỏi giường.
– Ừ, em không vội, cúp máy đây.
Sao mà không vội cho được, rửa mặt, phối đồ, trang điểm nhẹ, ít nhất cũng phải nửa tiếng đó.
…
Cô vừa xuống lầu thì đã thấy anh.
Cố Thăng đang đứng dưới một bóng cây, một bên người đối diện với Nam Sơn. Một tay anh thoải mái đút túi quần, ánh mặt trời xuyên qua khe lá chiếu xuống, rơi lên người anh, mặt nghiêng tao nhã.
Có gió thổi qua, lá xanh rơi xuống, đậu trên bờ vai.
Cảnh tượng ấy tạo cho người ta cảm giác tháng năm tĩnh lặng.
Khóe miệng cô mang theo nét cười, đang định gọi tên Cố Thăng thì thấy anh nhìn lên vai mình, sau đó nhảy dựng lên, một bên vai run run.
Cô tinh mắt, nhìn thấy vai phải của anh có con sâu róm màu xanh.
Con sâu kia bám chặt lấy sơ mi của Cố Thăng,động tác của anh mạnh thế mà nó không rơi xuống.
Thoáng chốc cô hiểu ngay ra anh sợ sâu, đúng là không đẹp trai được quá ba giây mà.
Cô lấy một cái khăn tay từ trong túi ra, đi tới.
– Cố Thăng, anh dừng một chút, em gỡ sâu xuống cho.
Vừa nghe thấy tiếng cô, người Cố Thăng hơi dừng lại, anh chậm rãi nghiêng đầu.
Thôi toi, mất hình tượng rồi.
Anh đã đặc biệt khảo sát vị trí dưới tàng cây này. Đảm bảo khi anh đứng đây, lúc Nam Sơn nhìn về phía anh sẽ cảm thấy anh vô cùng đẹp trai.
Tính tới tính lui lại chẳng tính đến dưới cái cây này lại có con sâu róm anh ghét nhất.
– Anh không sợ nó, chỉ là thấy nó gớm nên mới không phủi đi thôi.
Anh thử giải thích, cứu vãn hình tượng của mình.
Nam Sơn nghe vậy, trong lòng có thú vui độc ác, bèn nhét khăn tay vào tay anh.
– Có cái này là không ghê nữa đâu.
Cố Thăng:
– Được rồi, anh hơi sợ cái con xanh xanh này ấy.
Hình tượng là cái gì? Có ăn được không?
Nam Sơn: …
Cô dùng khăn tay cẩn thận bao lấy con sâu rồi ném vào thùng rác.
Thu phục con sâu quấy rối xong, cô nói với anh:
– Được rồi.
Cố Thăng rảo bước đến trước cửa xe, hơi xoay người mở cửa hộ cô, điệu bộ rất chi là tao nhã.
– Cảm ơn.
Xe chậm rãi hòa vào dòng xe cộ. Trong lúc đợi đèn đỏ, Cố Thăng quay đầu nói với cô:
– Hôm nay em xinh quá.
Cuối cùng lại thêm một câu:
– Ngày nào cũng xinh hết.
– Ừm.
Nam Sơn đáp lời bằng giọng nói không nặng không nhẹ, đầu cô hơi nghiêng về phía cửa xe, làm bộ như đang ngắm phong cảnh.
Trong lòng lại ngọt ngào như ăn mật.
– Nam Sơn, ngoài cửa xe có gì hay thế?
Giọng chàng trai bên cạnh có chút ấm ức do bị ngó lơ, anh hỏi
– Người qua đường bên ngoài có đẹp trai như anh không?
Cô bật cười lắc đầu:
– Không. Bọn họ không đẹp trai bằng anh.
– Vậy em nhìn anh đây này.
– … Được.
Cô tiến lại gần, hôn phớt lên mặt anh một cái.
– Anh đáng yêu nhất.
Cố Thăng hắng giọng, nói với vẻ nghiêm nghị:
– Đang lái xe đấy.
Nhưng khóe miệng nhếch lên lại bán đứng tâm trạng vui vẻ của anh rồi.
– Lần sau em không thế nữa.
Cố Thăng nói
– Anh đồng ý để em làm thế, đợi xuống xe thì hôn má trái của anh đi cho nó cân nha.
… Được lợi còn ra vẻ!
Sau khi đỗ xe xong, Cố Thăng nhìn Nam Sơn, lại còn chỉ vào gò má trắng trẻo của mình, tỏ ý rất rõ ràng.
Nam Sơn cười bất đắc dĩ:
– Anh đưa mặt lại đây.
Nghe vậy, Cố Thăng nghiêng người về phía cô.
– Cho em hôn này.
Miệng Nam Sơn sắp chạm mặt anh, anh liền nghiêng đầu, thế là môi hai ngươi chạm vào nhau cùng một lúc.
Cô mở to hai mắt nhìn vì không ngờ anh lại quay đầu, đang định tách ra.
Cố Thăng đưa bàn tay thon dài trắng bóc áp lên mặt cô rồi cúi đầu hôn, miệng cười tươi rói vì đạt được ý đồ.
Lại là một nụ hôn nhẹ nhàng kéo dài.
…
– Bánh bao của nhà này rất ngon, anh hay đến ăn lắm.
Cố Thăng gọi hai lồng ba cái bánh bao, hai cốc sữa đậu nành ngọt.
Bảy giờ sáng, quán này bán rất chạy, người bán hàng đi lại nhanh thoăn thoắt để đưa đồ hoặc dọn bát đĩa.
Trong lúc chờ đợi, Nam Sơn suy nghĩ rồi nói:
– Chuyện hai chúng mình hẹn hò có thể tạm thời giữ bí mật không?
Ít nhất không thể để người trong công ty biết.
Hôm qua sau khi cô về nhà, không cẩn thận lại xuyên đến đồ vật bên người chị Lý. Với cái cá tính đó của chị ta, chị ta biết cô hẹn hò với Cố Thăng thì sẽ nhiệt tình đến mức nào chứ? Cô nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
– Tại sao?
Cố Thăng tỏ vẻ buồn bã, anh còn muốn khoe khoang tình cảm với Nam Sơn cho Lão Răng Vàng xem đấy!
Giờ anh là người có bạn gái rồi!
Nam Sơn nghiêng đầu, nhíu mày:
– Nếu để người trong cô ty biết…
– Là công ty à?
Anh cắt ngang lời cô.
– Ừ.
Nam Sơn gật đầu.
Anh hiểu được nỗi băn khoăn của cô, dù sao công ty nhiều người lắm miệng.
– Không thành vấn đề.
Anh nói.
Tình cảm này, vẫn có thể khoe nha.
Đúng lúc này, bánh bao đã đợi được một lúc cuối cùng cũng mang ra, bánh nóng hổi, vỏ mỏng, có thể nhìn thấy nước nóng bên trong.
Nam Sơn cẩn thận gắp một cái, sợ chọc thủng bánh.
– Cẩn thận nóng.
Cố Thăng nhắc nhở.
– Ừ.
Đầu tiên Nam Sơn cắn rách vỏ, nước ngon lành chảy ra ngoài, hơi nóng một chút, cô uống từng ngụm từng ngụm.
Cố Thăng nhìn tướng ăn đáng yêu của cô, giúp cô lau đi nước bánh vô tình dính ở khóe môi.
Phải cưới Nam Sơn sớm một chút, nghĩa là cô ấy sẽ trở thành vợ mình. Muốn chiều thế nào thì chiều, xem ai còn dám nói linh tinh sau lưng không.
Hiện tại hắn là thương nhân đẹp trai nhất thành phố N, đến lúc hai người kết hôn thì sẽ là cặp vợ chồng đẹp trai xinh gái nhất.
Cố Thăng khoái trá nghĩ.
– Bánh bao ngon lắm.
Nam Sơn khen không ngớt, sao trước kia không phát hiện ra có quán ăn sáng ngon như thế ở thành phố N nhỉ.
Cố Thăng đẩy lồng bánh bao của mình sang phía cô
– Vậy thì ăn nhiều một chút, sau này lại đưa em đến.
– Em no rồi
Nam Sơn cười
– Anh còn chưa động đũa đâu đấy, mau ăn đi, để nguội không ngon.
– Ừ.
Tới lúc ăn gần xong, Cố Thăng uống vài hớp sữa đậu nành rồi nghĩ đến một chuyện.
– Nam Sơn, thứ tư này em có rảnh không?
Nam Sơn nghĩ ngợi:
– Thứ tư không phải phải đi làm à?
Cố Thăng cười
– Vậy là có rảnh rồi.
Anh để cốc sữa xuống.
– Từ thứ tư đến chủ nhật, công ty tổ chức hoạt động du lịch, ban các em cũng có thể tham gia. Tháng trước anh từng hỏi em, em bảo không chắc.
– A.
Có việc như vậy sao, Nam Sơn nghĩ. Lúc ấy cô vô cùng bái phục cái số may mắn hạng bét của Cố Thăng nên mới mượn cớ để từ chối mà.
Cô bảo:
– Mẹ em vốn là bảo em về nhà cho tình cảm, giờ có anh rồi, đương nhiên sẽ không cần về nữa.
Đúng là mẹ cô có bảo cô về nhà cho tình cảm thật, tuy nhiên đấy là hồi xưa trước khi hẹn hò với Cố Thăng rồi, nên là cô từ chối.
Tình cảm à? Cố Thăng thấy may là mình đã tỏ tình từ sớm.
Điểm tâm ăn cũng đã xong, Cố Thăng ngước mắt nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường.
Đã đến giờ đến công ty.
…
– Dừng xe ở ngã ba này đi, em đi một vài bước là đến công ty rồi.
Nam Sơn cầm túi lên, nói.
– Thực ra ở bãi đỗ xe tầng hầm cũng không sao mà.
Cố Thăng chú ý tình hình giao thông phía trước, nói với cô.
Cô lắc đầu.
– Bãi đỗ xe nhiều người lắm.
Nếu nhớ không nhầm thì chỗ đỗ xe của chị Lý cũng rất gần chỗ anh.
Cố Thăng rầu rĩ không vui
– A.
Xe chậm chạp chạy tới ven đường.
Anh càng lúc càng chắc chắn, nhất định phải cầu hôn thật nhanh.
…
Nhoáng một cái là tới thứ tư, ngày công ty tổ chức du lịch tập thể.
Điểm đến lần này là tỉnh W thuộc thành phố Y, phong cảnh nơi đó vô cùng đẹp đẽ, có rất nhiều danh lam thắng cảnh và di tích.
Công nhân viên đều tập hợp ở cửa, chờ xe buýt đưa bọn họ tới sân bay.
Nam Sơn đội mũ có viền hoa chỗ thái dương, đeo một cặp kính râm, bên tay là một vali nhỏ, đang nói chuyện cùng Tiểu Dương. Nghe Tiểu Dương bảo thành phố Y đồ ăn ngon nhiều vô cùng, cô hết sức chờ mong.
Đây là năm thứ hai cô vào làm ở công ty, năm thứ nhất bỏ lỡ mất.
Lần này xem như là lần đầu tiên đi du lịch cùng đồng nghiệp nên Nam Sơn hưng phấn lắm.
Cố Thăng bảo anh sẽ đưa một mình cô tới một nơi, nghe có vẻ rất bí ẩn.
Cô gặng hỏi thế nào anh cũng không chịu nói chỗ đó là ở đâu, điệu bộ hết sức thần bí, chỉ nói cô nhất định sẽ thích thôi.
Trên thực tế, cô hoàn toàn không chờ mong gì, chỉ hi vọng lần du lịch này không nảy ra rắc rối gì, an toàn là số một.
Cô muốn cùng Cố Thăng tạo nên những hồi ức tươi đẹp, chứ không phải hồi ức khó quên!