Hai người bước tới dưới tàng cây, rồi quay mặt lại nhìn nhau. Cảnh tượng kia khá hài hước.
Cố Thăng biết Nam Sơn còn chưa chuẩn bị tâm lý nên không tạo áp lực cho cô.
Từ đầu đến đuôi, Cố Thăng đều mỉm cười, nhìn Nam Sơn với vẻ mong chờ và tin tưởng, như một làn gió xuân lướt nhẹ qua, khiến người khác dần thả lòng.
Trong lòng Nam Sơn hơi rối rắm, một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh:
– Chúng ta có thể ngồi xuống, dựa vào thân cây, đưa lưng về phía nhau để nói chuyện được không?
Không nhìn thấy vẻ mặt của Cố Thăng, ít nhiều gì mới thả lỏng được một chút, xem như đang bày tỏ với cây quýt vậy.
– Ừm.
Trên mặt đất có thảm cỏ xanh biếc, rất sạch sẽ.
Cố Thăng nghe lời cô ngồi xuống, một chân duỗi thẳng, chân còn lại hơi cong lên, dáng vẻ rất nhàn hạ.
Cố Thăng cũng không cảm thấy bí mật của Nam Sơn sẽ ảnh hưởng với tình cảm giữa anh và cô.
Ns khoanh tay ôm đầu gối rồi chống cằm lên. Đoạn, cô nói với giọng nói thong thả và trầm tĩnh:
– Lúc em năm tuổi thì tự dưng có một năng lực, mỗi đêm linh hồn sẽ nhập vào đồ vật nào đó.
… Nhập vào đồ vật?!
Cố Thăng sững ra, chuyện này không giống với thứ anh tưởng tượng, kịch bản chẳng đi theo hướng hiện thực gì cả.
Nhưng thế giới to lớn như vậy, chuyện gì cũng có, anh tuyệt đối không nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của cô.
Đừng thấy vẻ mặt thảnh thơi nãy giờ của anh mà lầm, thực tế, trong lòng anh rất căng thẳng.
Sau khi nghe thấy hóa ra ns chỉ có năng lực đặc biệt thôi… thì trái tim lơ lửng của về chỗ cũ rồi.
Nam Sơn vẫn là Nam Sơn mà anh thích, chẳng qua chỉ có thể một thứ tài năng…đặc biệt khác người thôi mà.
Hôm nay ns tự dưng ngất xỉu, tỉnh rồi lại ngất xỉu tiếp, lần cuối cùng sau khi tỉnh lại thì cô lại khăng khăng muốn ở lại cái thôn nhỏ này.
Lúc ấy Cố Thăng nghĩ tới nghĩ lui một hồi, hình như chỉ có một khả năng giải thích sự bất thường của Nam Sơn.
Đó chính là Nam Sơn có hai nhân cách. Việc ngất xỉu rồi tỉnh lại, đó vì hai nhân cách đang tranh đấu với nhau, cũng may mỗi lần tỉnh lại đều là nhân cách chủ của Nam Sơn.
Lúc Nam Sơn nói muốn ở lại thôn trang, tim anh trở nên lạnh lẽo vô cùng, cứ tưởng nhân cách thứ hai của cô đã thắng.
Dù sao Nam Sơn tốt như thế, sao cô ấy lại lựa chọn bản thân ở lại thôn trang hẻo lánh chim không buồn ị này, để anh về kia chứ!
Sau đó nói chuyện một hồi thì có vẻ Nam Sơn vẫn là Nam Sơn mà anh biết.
Anh đoán cô cứ khăng khăng ở lại đây, vì muốn một mình chiến đấu với nhân cách thứ hai.
Gần đây phim truyền hình đều thế còn gì. Nam chính bị đa nhân cách, lần nào đổi nhân cách xong cũng xây xẩm mặt mày.
May mà Nam Sơn không có thuật đọc tâm, nếu để cô biết Cố Thăng nghĩ gì thì có khi cô sẽ làm ra chuyện gì mất kiểm soát luôn ấy chứ.
– Em có sợ không?
Cố Thăng giơ tay lên, muốn xoa đầu cô. Chợt nhớ ra cô đang ở sau lưng mình, bèn hạ tay xuống.
Nam Sơn gật đầu, lại phát hiện Cố Thăng không nghe thấy, bèn ừ một tiếng.
– Mấy lần đầu xuyên vào thì sẽ sợ.
Hồi bé, mổi tối cô tỉnh lại đều phát hiện bản thân bị nhốt trong đồ vật, cô có cảm giác bàng hoàng không nơi nương tựa.
– Sau này em dần dần nắm được quy luật, căn bản đều nhập vào đồ vật của người quen. Trừ việc năm phút đầu nhập vào, em không thể nhúc nhích ra. Lúc sau em đều có thể khống chế đồ vật, quyết định đi hay ở. Cảm xúc sợ hãi cũng biến thành mới lạ, dần dà cũng không có cảm giác gì mấy.
Chuyện xuyên qua mỗi đêm đối với cô giống như chuyện ăn ngủ vậy
Ồ, có thể không chế đồ vật sao?
Cố Thăng chợt nhớ tới vụ vòi sen kia, chẳng phải là giống hệt bị người ta khống chế đấy à?
Anh hỏi thử:
– Em có từng nhập vào thứ gì đó bên cạnh anh không?
… Không ổn rồi!
Nam Sơn rất nhạy cảm. Cô đoán ngay ra là Cố Thăng đã nghĩ cái vòi sen kia có quan đến mình rồi.
Có đánh chết cô cũng không nhận!
Nam Sơn do dự trong nháy mắt rồi đáp:
– Tất nhiên là có rồi.
– Vậy lần đó là gì?
Cố Thăng hỏi tiếp.
Nam Sơn đảo mắt rồi mím môi cười.
– Lần đấy em lỡ biến thành USB của anh, chính là cái bị Tần Kiều Mộc lấy đi ấy.
Ồ?! Cố Thăng hỏi với vẻ hào hứng:
– Em đã xem nội dung bên trong rồi à?
Cố Thăng luôn tiếc nuối vì không có cơ hội cho Nam Sơn xem nhật kí mà mình đã ghi lại biết bao khổ cực.
– Xem rồi.
Cố Thăng nghe xong thì vui mừng lắm. Anh hỏi với vẻ mong chờ:
– Thế em nghĩ sao?
– Nghĩ gì à.
Nam Sơn nghĩ một hồi, rồi đáp.
– Ồ, anh chàng Cố Thăng này thích tui sao? Lại còn đang theo đuổi tui nữa, sao tui lại không biết vậy nhỉ?
Cố Thăng ho khan vài tiến, cúi đầu bứt đám cỏ trên mặt đất.
– Cách biểu đạt tình yêu của anh hơi hàm súc.
Nam Sơn kéo đề tài tới chuyện usb, đúng lúc Cố Thăng cũng có hứng thú với nó, khiến một lúc lâu sau anh vẫn không nhớ tới chuyện vòi hoa sen.
Cố Thăng nghĩ tới chuyện khác:
– Nói thế, em dựa vào năng lực kỳ lạ nhập vào đồ vật, để điều tra sự thật à.
– Ừm.
Nhưng đó là chuyện sau khi gặp Cố Thăng. Trước đấy, tuy cuộc sống của cô có chút trắc trở nhưng đều trong phạm vi bình thường, chưa từng dính tới những chuyện liên quan đến mạng người.
Cố Thăng lại nhớ tới thanh đại đao mà Lão Răng Vàng thành kính thờ phụng kia.
– Lần ở làng chài trên đảo hoang kia, có phải em cố ý đập đầu vào cột, rồi nhập vào thanh đại đao của Mã Tự Lý đúng không?
– Đúng thế.
Tình huống khẩn cấp, cô chỉ có thể làm như thế.
Cố Thăng nhếch môi nói:
– Nam Sơn của anh đúng là một anh hùng, làm việc dứt khoát thật.
Anh nói tiếp:
– Tới giờ Lão Răng Vàng còn tin trong đại đao có thần linh, đang nhờ cậy Phùng Cường chăm sóc nó đó.
Cố Thăng cảm thấy Lão Răng Vàng khá đáng thương, nhưng chuyện này anh phải tiếp tục giúp Nam Sơn gạt gã thôi.
Bây giờ nghĩ lại, anh kịp thời tặng vị trí phó hội trưởng fanclub Nha Và Đại Đao cho Tiểu Mi, là một quyết định vô cùng thông minh.
– Khụ khụ.
Nam Sơn ho khan.
Hai người lại nói tới cuộc sống hằng ngày, Nam Sơn dần thả lỏng. Thì ra nói ra có vài chuyện không khó khăn như cô tưởng.
Cố Thăng cứ bứt đám cỏ dại trên mặt đất, chẳng bao lâu thì chỗ đó bị trụi một góc, để lộ ra bùn đất màu mỡ.
– Như thế thì..
Cố Thăng đổi đề tài.
– Lý do em ở lại đây là gì?
Nam Sơn cúi đầu, nhìn con kiến trên mặt đất mà đáp:
– Dị năng của em có vấn đề.
Từ lúc cô bước vào thôn này, những chuyện không bình thường đều xảy ra ở trên người cô.
– Em không thể không ở lại đây được, phải tìm ra cách phá giải mới có thể rời khỏi đây.
Nam Sơn hỏi với vẻ không chắc chắn:
– Cố Thăng, anh quyết định ở lại đây giúp em thật à?
Cố Thăng xoa đầu cô, cười khẽ:
– Nghe em nói thế, anh càng phải ở lại. Nếu không phải anh muốn dẫn em tới chỗ kia, thì cũng không tới nơi này.
Nói như thế cũng rất có lý, Nam Sơn cười cười.
Thật ra một mình cô ở lại đây, vẫn có chút lo lắng. Có thêm Cố Thăng thì hình như bớt lo hơn chút.
Còn một vấn đề cuối cùng, Nam Sơn hỏi:
– Anh có ý kiến gì với dị năng của em không?
Cố Thăng đáp:
– Người yêu của anh là một vị anh hùng hơn người, cô ấy dùng năng lực của mình để cứu người, anh rất yêu cô ấy.
Nam Sơn nghe xong, trong lòng cũng trở nên ngọt ngào.
– Chúng ta trở về thôn thôi. Vừa nãy nghe em nói, anh cảm thấy Mạnh Thanh Hà rất kỳ lạ, hay là chúng ta đừng ở nhà bà ta nữa, tìm chỗ khác tốt hơn mà ở.
Cố Thăng nói.
Nam Sơn có cách nghĩ khác:
– Em đang nghĩ, có phải sau khi gặp Mạnh Thanh Hà, năng lực của em mới thay đổi hay không. Em có cảm giác, bước đột phá ở chỗ bà ta đấy.
Cố Thăng đăm chiêu một lát, anh vẫn lo lắng về Mạnh Thanh Hà.
– Hay thế này đi, chúng ta ở chỗ khác một khoảng thời gian xem sao. Nếu thật sự không tìm ra phương pháp phá giải, lúc đó hẵng tới nhà cụ Đồng.
– Cũng được.
Hai người lại đi tới cửa hàng nhỏ của thím Đào.
– Bọn cháu muốn gọi điện thoại.
Cố Thăng đưa hai mươi tệ cho dì Đào.
Nếu muốn ở lại đây, trước hết phải sắp xếp vài chuyện đã.
Cố Thăng gọi điện cho thuộc hạ thân tín, Lịch Danh Minh, để anh ta đem hành lý của anh và Nam Sơn đến thôn Đào Nguyên.
Lịch Danh Minh biết Cố Thăng đang quen với Nam Sơn, chỉ nghĩ rằng hai người muốn du lịch riêng.
Chẳng qua, thôn Đào Nguyên là nơi nào, anh tiện tay tìm kiếm, quả thật kinh ngạc muốn rớt cằm luôn.
Cố Thăng lo lắng thôn Đào Nguyên hẻo lánh, có nhiều thứ không mua được, Cố Thăng lại bảo mua thêm một số đồ dùng hằng ngày, thậm chí còn có cả đồ của con gái, để thân tín đem toàn bộ tới đây.
Lúc trước Lịch Danh Minh cũng nghe Cố Thăng nói qua, muốn dẫn Nam Sơn tới một nơi bí mật, tạo bất ngờ cho cô. Nếu bảo là thôn Đào Nguyên thì cũng thật là…
Tuy rằng thôn Đào Nguyên cùng âm với đào nguyên( thế ngoại đào nguyên) nhưng điều kiện hơi gian khổ!
Xuất phát từ ý tốt, Lịch Danh Minh đề nghị:
– Giám đốc Cố à, ngài thật sự đang ở đấy cùng với tiểu thư Nam Sơn sao? Trong mắt tôi, anh dẫn cô ấy vào đấy thì ngày chia tay của hai người cũng không xa nữa đâu.
Cố Thăng:
– … Tôi tự biết chừng mực.
Cố Thăng lại nói chuyện chiếc xe với anh ta, để anh ta liên lạc với công ty xe kéo.
– Lúc anh tới thì đừng quên mang theo nửa ký thịt heo.
Cố Thăng bổ sung thêm một câu, hai ngày nay không được ăn thịt, dạ dày anh hơi khó chịu.
– Liên lạc với ba vệ sĩ hộ tôi.
Thôn này kỳ lạ như thế, nguy hiểm trùng trùng. Lúc này nhất định phải có vệ sĩ.
– Thịt heo ư?
Lịch Danh Minh tỏ vẻ khó tin.
– Ừ.
Nhắc tới vệ sĩ, Lịch Danh Minh nói:
– Tôi có gặp ba vệ sĩ mà anh thuê lúc trước, chắc bọn họ rất thích phục vụ anh thêm lần nữa.
– Thế thì quá tốt rồi.
Cố Thăng dặn dò thêm vài chuyện của công ty, sau đó anh gọi cho Cố Hằng, tỏ vẻ sắp tới công ty phải nhờ anh ấy trông dùm.
Chờ tới lúc dặn dò xong xuôi, Cố Thăng mới hỏi dì Đào, chung quang đây có căn phòng nào không có người ở không.
Dì Đào vừa nghe, bà cảm thấy mối làm ăn đã tới rồi bèn nói:
– Ở đây không có dư phòng đâu, nhưng mỗi nhà đều có phòng trống, trong nhà tôi còn…
Chợt Nam Sơn lại đau đầu một trận, triệu chứng linh hồn rời khỏi cơ thể lại tới.