Nàng ta kêu thảm một tiếng, sau đó cuộn mình không ngừng run rẩy, rên rỉ.
Hai tay không ngừng xoa mặt.
Đối với biến cố này, tất cả mọi người sửng sốt, sau đó Lan Nhược lập tức phi thân qua xem.
Nhạc Phong Nhi bị nội thương, may mắn không nghiêm trọng, nhưng là nửa gương mặt bên trái bị phỏng nổi lên một mảng bọng nước, vô cùng thê thảm.
Nhạc Phong Nhi khóc đến tê tâm liệt phế, mặt Tô Mạt vẫn trầm như nước, nếu không phải nàng có võ công, vậy bát canh kia sẽ hắt tới trên mặt mình rồi.
Lan Như lấy nước lạnh tới, đưa Nhạc Phong Nhi lau qua mặt, lại bôi thuốc cho nàng ta.
Nhạc Phong Nhi bi thương khóc lóc, không chịu để các nàng bội thuốc, giống như sợ bọn họ sẽ nhân cơ hội hại chết chính mình.
Doãn Thiếu Đường xem cái này nhìn cái kia, Lưu Hỏa quát hắn, “Ngươi không thể an ổn được sao?”
Doãn Thiếu Đường vô tội nhìn hắn, sao mình nằm cũng trúng đạn vậy?
Lan Nhược trực tiếp điểm huyệt của Nhạc Phong Nhi, bôi thuốc cho nàng ta, sao đó cùng Lan Như đỡ nàng ta về phòng.
Lưu Vân và Lưu Hỏa đi sắc thuốc cho nàng ta.
Trong phòng chỉ còn lại Doãn Thiếu Đường và Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn, ba người ngồi trước bàn, cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa.
Hoàng Phủ Cẩn lo lắng nhìn Tô Mạt, “Mạt nhi, nàng không bị bỏng chứ.”
Tô Mạt lắc đầu, Doãn Thiếu Đường gãi đầu, “Cái kia, cái kia…đều là do ta.”
Tô Mạt nhìn hắn, “Cũng không trách ngươi, chỉ là nồi nước kia, đun sôi thì cũng không tránh được có chút nóng, nhưng múc vào bát rồi lại vẫn còn nóng như vậy.”
Hơn nữa khí lực của Nhạc Phong Nhi cũng đủ lớn, Doãn Thiếu Đường chẳng qua chỉ là đưa tay ra, nàng ta nhường một chút, lại có thể hất bát canh về phía mình?
Nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Cân, thẳng thắn chân thành nói: “Mới vừa rồi ta hoàn toàn có khả năng tránh đi, nhưng mà phản ứng đầu tiên là trực tiếp cản lại.”
Với khinh công của nàng, muốn tránh ra vô cùng dễ dàng, nhưng lúc ấy nàng lại theo bản năng phản kích, vô cùng hiển nhiên nàng đã coi Nhạc Phong Nhi là kẻ thù, cho dù là không biết võ công, nàng cung không lưu tình.
Tuy rằng nội lực cũng đã lưu tình, nhưng một bát canh kia, nếu nàng ta có thể hất qua, chính mình liền trả lại cho nàng ta.
Hoàng Phủ Cẩn ngớ ra một phen, “Mạt nhi, nàng ta không biết võ công. Chẳng qua là, nàng không bị thương là tốt rồi.”
Chỉ cần là Tô Mạt không bị thương, hắn cũng không để ý tới chuyện gì đã xảy ra.
Tô Mạt hơi gật đầu, “Ta biết.”
Chính mình vốn không phải nữ nhân thiện lương, người khác công kích nàng, nàng sẽ không đứng yên cho người ta đánh.
Lại càng không phải là người người khác đánh má phải, sẽ đem má trái ra cho người ta đánh.