Đây tất cả chỉ có thể nói rõ, mình quá ngu rồi.
Đánh giá thấp Tô Mạt, nàng quả thật quá giảo hoạt rồi.
Nhạc Phong nhi ảm đạm, mình thật không bằng nàng sao?
Tô Mạt khe khẽ hừ một tiếng, “Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng ngươi như vậy sao? Ngươi vốn là cũng biết Nhạc tướng quân đối với chúng ta rất quan trọng, mà ngươi cũng ỷ mình ngươi là muội muội Nhạc tướng quân, ta cùng Vương gia thiếu hắn, như vậy nhất định nhất định phải đối tốt với ngươi, mặc kệ ngươi làm chuyện gì, chúng ta cũng sẽ không trở mặt với ngươi, còn có thể giả vờ không biết. Ngươi cho rằng ngươi và Mị Kiều ám toán Lan Nhược, ngươi cho rằng ngươi làm bộ ngã bệnh, ngươi cho rằng ngươi làm bộ bị bắt trì hoãn hành trình của chúng ta, ngươi cho rằng…… Ngươi tính toán những thứ kia, ta sẽ không biết sao?”
Sắc mặt Tô Mạt nhàn nhạt, tất cả nàng đều rõ như lòng bàn tay, cũng chỉ là mắt lạnh nhìn, xem một chút Nhạc Phong nhi rốt cuộc có thể làm được ra cái tình trạng gì.
“Ngươi…ngươi, ngươi quả nhiên thật là âm hiểm.”
Sắc mặt Nhạc Phong nhi xám ngoét, “Đáng thương ta cho là mình rất thông minh, nhưng mà lại như tên hề bị ngươi đùa.”
“Ngươi sai lầm rồi, không phải là ta trêu đùa ngươi, là ngươi không tự trọng, là ngươi trêu đùa chính ngươi, trêu đùa trách nhiệm chúng ta đối với ngươi.”
“Ca ca ta rốt cuộc là người nào?” Nhạc Phong nhi có chút không cam tâm, nàng thế nhưng lại ngay cả ca ca mình cũng không đoán ra được sao?
Tô Mạt thở dài, “Ta để Cẩn ca ca nói Nhạc tướng quân, vì bớt nguy hiểm, cũng vì an toàn của ngươi, càng vì an toàn Đại Chu, để cho hắn âm thầm một mình lên đường. Mà ta cũng với ngươi hơi nói qua ngươi cùng Doãn Thiếu Đường cấu kết, cũng không tị hiềm chút nào nói ra lo lắng của ta, ta sợ ngươi sẽ ở trên đường hạ sát thủ đối với hắn, cho nên hi vọng hắn có thể phối hợp.”
“Hắn…… Hắn đã đồng ý?”
Nhạc Phong nhi run rẩy cả người, quả nhiên…… Ca ca luôn miệng nói yêu mình, thiếu mình, đều là giả, hắn căn bản cũng không tin tưởng mình.
Nàng làm sao sẽ thất bại triệt để thế này? Nhanh như vậy?
Tô Mạt gật đầu một cái, “Hắn mặc dù không muốn tin tưởng, tuy nhiên bất đắc dĩ đồng ý. Hắn nói nếu như ngươi không làm, vậy hắn sẽ dùng nửa đời sau hảo hảo mà hồi báo ngươi, để cho ngươi cả đời đều vui sướng. Nếu như ngươi làm rồi, vậy hắn cũng hi vọng chúng ta có thể trả lại ngươi cho hắn. Dù sao, ngươi là nữ nhi Nhạc gia, hắn không muốn ngươi chịu khuất nhục trong tay người ngoài.”
Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: “Ngươi trên thuyền vô tình hay cố ý hãm hại thế thân Nhạc tướng quân muốn giở trò khiếm nhã ngươi, người của ta an bài liền phát hiện đến ngươi có dị động, biết ngươi là nghĩ câu ra Nhạc tướng quân chân chính, cho nên hắn liền cố ý đến gần ngươi, bảo vệ ngươi. Mà bản thân mình cho là đắc kế, dụng độc độc lật vị thế thân kia, chọc cho người ngươi cho rằng Nhạc tướng quân hiện thân, sau đó sẽ đối kỳ lấy tình để cảm động, khi hắn khó kìm lòng nổi lần nữa sát thủ. Chiêu này không thể bảo là không độc, nếu như ta không biết ngươi, không phải đã sớm đối với ngươi không tin tưởng có hoài nghi, ta cũng không biết an bài, Nhạc tướng quân sẽ bị ngươi câu ra ngoài, cũng nhất định sẽ bị ngươi giết chết.”
“Đáng tiếc, ta sớm không tín nhiệm ngươi.”
Nhạc Phong nhi hận hận nhìn nàng chằm chằm, trong đôi mắt phun ra hào quang cừu hận, “Ngươi cho ta cái gì kia Bạo Vũ Lê Hoa Châm, nhưng mà cũng chỉ là vì thử dò xét ta.”
Tô Mạt cười cười, “Đúng, đúng vì ổn định ngươi, để cho ngươi cảm thấy ta rất tin tưởng ngươi, sẽ không hoài nghi ngươi. Chỉ là ta cũng không ngờ tới, ngươi thế nhưng to gan như vậy, liền trực tiếp dùng ám khí tới giết người.”