Tô Nhân Vũ trên mặt không có biểu cảm gì, một người thâm thúy tuấn lãng nay bỗng đờ đẫn trống rỗng,“Hinh Nhi đâu?”
Vương phu nhân cho người ôm Tô Hinh Nhi đem đến.
Tô Hinh Nhi bị chặt đứt chân, tuy rằng tình trạng không tốt lắm, nhưng là bởi vì bị thương quá nặng, khẳng định là thọt chân, hơn nữa bây giờ còn thường xuyên phát sốt hôn mê, dựa vào thuốc của Hoàng đại phu mà duy trì.
Tô Nhân Vũ xem Tô Hinh Nhi tuy rằng như thế, nhưng ít nhất là bảo vệ được tính mạng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi:“Tứ nha đầu đâu?”
Vương phu nhân rơi lệ,“Không có. Đứa nhỏ đáng thương, ta còn nói muốn hảo hảo thương nàng, đối với nàng giống như vài tỷ tỷ khác. Còn nhỏ như vậy mà thông minh, lúc nhỏ, cũng không tranh cãi ầm ĩ…… Ô ô.”
Tô Nhân Vũ chỉ cảm thấy ngực như bị một trận búa tạ đánh xuống, nỗi đau nói không nên lời, hai mắt từng đợt biến thành màu đen.
Trước mắt lại là cặp mắt đen bóng, cười hì hì nhìn hắn,“Cha, cái này gọi là binh bất yếm trá, cho nên kim thiền thoát xác, lừa dối, di hoa tiếp mộc, sẽ thường dùng.”
Bất ngờ không kịp kìm nén, hắn lập tức rơi lệ đầy mặt.
Chính mình cũng không có ý thức, giật mình nhận ra mình đang ở đâu, giống như không có tôn quý.
Vương phu nhân cảm thấy cười lạnh, lại âm thầm đắc ý.
Nếu hắn biết, đó là nữ nhi thân sinh của hắn, chỉ sợ…… Nàng trong lòng vui mừng không thôi.
Trong tiểu viện Đỗ di nương điên điên khùng khùng khóc khóc cười cười, một bên khóc Tô Mạt, một bên khóc Tô Hinh Nhi.
Vương phu nhân cho người gạt nàng, nàng tự nhiên không biết Tô Hinh Nhi còn sống.
Lúc này hai mụ mụ trông coi nàng bên ngoài đang ăn hạt dưa, nói chuyện phiếm,“Lão gia thật ra đã tỉnh, nhưng sức khỏe vẫn không tốt. Hỉ Thước chăm sóc.”
“Ít nhiều còn có phu nhân, nếu không nhà này liền thành tro.”
“Cũng phải, cho dù là lão phu nhân đến, cũng không có cách nào chỉ trích phu nhân.”
Đỗ di nương nghe xong, hét một tiếng xông lên,“Cho ta gặp lão gia, ta muốn gặp lão gia, ta muốn nói cho hắn, Hinh Nhi là con của ta, là của ta, của ta…… Ta muốn gặp lão gia, ta muốn gặp Hinh Nhi của ta, ta muốn gặp lão phu nhân……”
Hai mụ mụ vừa nghe, biến sắc, lập tức tiến lên đè nàng xuống, nhét đồ vào miệng nàng.
Đỗ di nương đột nhiên không biết lấy đâu ra sức lực, lập tức đẩy hai mụ mụ, chạy như điên, một mụ mụ nóng nảy, cởi giày ra, nhè Đỗ di nương ném.