Tô Mạt nâng bọn họ dậy, cười nói:“Nơi này cho dù là nơi làm việc, nhưng cũng không đến nỗi phải làm nô bộc. Chính là đến giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau. Mọi người đều là người một nhà cả.”
Phương Oánh không dám tin nhìn nàng, Hồ Tú Hồng đã chạy tới nói:“Là thật. Ngươi có thể làm cái gì, biết làm cái gì, thì làm cái đó. Sau đó sẽ có tiền công. Chính ngươi phải tự mình đứng lên, về sau muốn làm cái gì đều có thể tự mình làm.”
Phương Oánh tiếc nuối nhìn đệ đệ,“Ta, chỉ muốn nuôi dưỡng đệ đệ khôn lớn, về sau giúp hắn lập thê thất, chỉ là……”
Nàng ta thở dài, vẻ mặt cô đơn.
Phương Vũ giống như biết tỷ tỷ đau lòng, hắn nắm tay tỷ tỷ, ánh mắt trong suốt như nước nhìn tỷ tỷ.
Tô Mạt phát hiện ánh mắt hắn rất sáng, thực trong suốt, một chút tạp chất cũng không có. Tinh thuần giống như thiên không chưa từng bị ô nhiễm qua.
Có lẽ nhìn không thấy, nghe không thấy, sẽ thành như vậy.
Nàng nhìn hắn nhìn không chuyển mắt, hắn quay đầu hướng nàng cười cười, làm một động tác tay bày tỏ cảm ơn.
Tô Mạt lập tức liền hiểu ngay, kiếp trước nàng đã làm nghĩa công ở nhiều nơi, cũng có từng chăm sóc qua người câm điếc, cũng học được không ít thủ ngữ của bọn họ.
Nàng suy nghĩ một chút, dựa vào trí nhớ khoa tay múa chân vài động tác, nói cho hắn,“Nếu ngươi muốn học, thật ra là có thể xem khẩu hình của người khác.”
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nàng gật gật đầu.
Hắn vui vẻ cười rộ lên, dùng sức gật đầu, tỏ vẻ hắn muốn học.
Tô Mạt lại phát sầu lên, nàng chỉ biết chút thôi, nơi này người khác cũng không hiểu a.
Nhưng nàng cũng không thể đứng ở nơi này rất lâu a.
Nàng dùng tay ra hiệu,“Ngươi từ từ học học. Dưỡng thương trước đã.”
Hắn cười rộ lên, sạch sẽ như nước suối từ trong mạch ngầm phun trào ra.
Hồ Tú Hồng vui vẻ nhảy dựng lên, lập tức đi kêu người thu dọn phòng ở, chuẩn bị đồ ăn.
Thủy Muội cũng do tiểu thư cứu đến đây, cho nên đối với hai tỷ đệ Phương Oánh liền có cảm giác đồng bệnh tương liên, chủ động chiếu cố bọn họ.
Vài thiếu niên thiếu nữ ấy có duyên tụ tập lại rồi thành bằng hữu của nhau.
Tô Mạt rời nơi đó, đi ra ngoài nhìn thấy dưới tàng cây gốc cây hoa đào Tĩnh thiếu gia đang đứng ở đó.
Hắn mặc một thân áo bào nguyệt sắc, tóc đen mượt như thác, đỉnh đầu búi tóc dùng kim mão cột lại, ở trong ngày xuân dưới bầu trời xanh thẳm, giống như vị trích tiên *(tiên mắc đọa bị giáng xuống trần), thanh nhã xuất trần.
Nàng chưa từng nghĩ tới có người sẽ phức tạp mâu thuẫn như thế, có thể đem thanh nhã, lãnh ngạo, tà tính, thâm trầm những tính cách như vậy hữu cơ dung hợp được, sắp đặt rất hoàn mỹ ở trong một thân thể.