Nếu tới trễ, A Lí tuyệt đối sẽ không mềm lòng, Tô Mạt cũng bị phạt như người khác thôi.
Mấu chốt là sẽ liên lụy đến tất cả mọi người trong nhóm cùng nhau bị phạt!
Tô Mạt hừ nói:“Nếu không phải các ngươi đoạt bánh bao của ta, ta chưa ăn no, có thể như vậy sao?”
Nàng đang ở thời kì phát triển thân thể.
Trần Đại Hổ quay ra nói với hai người bên cạnh:“Các ngươi đi trước đi, ta cùng Tiểu Mạt Lị sẽ cản phía sau.”
Mỗi ngày thi việt dã đều là cùng với các nhóm khác âm thầm so đấu, hắn cũng không thể bị thụt lùi lại phía sau.
Chờ đến lúc cùng với Trần Đại Hổ rốt cục cũng đến đích, Tô Mạt nằm lăn quay ra đất chết sống cũng không đứng dậy.
A Lí hô to một tiếng,“Đứng lên, không được nằm xuống.”
Tô Mạt xì một tiếng, chỉ nói chạy đến đầu bên kia liền hoàn thành nhiệm vụ, cũng không nói là không được nằm xuống nghỉ tạm.
Tuy rằng nàng biết là không thể nằm xuống, tốt nhất là đứng lên lê kéo chân đi lại, nhưng nàng hiện tại quá mệt mỏi, quả thực muốn chết mất thôi.
Phụ trọng mười kg, nàng chạy bốn mươi dặm.
Hơn nữa thời gian vẫn là có hạn.
Hồ đại phu dẫn vài người chẩn trị cho đám người bị ngất choáng, Thủy Muội cùng Hồ Tú Hồng chạy tới chăm sóc Tô Mạt.
Thủy Muội nhìn Tô Mạt mệt như vậy, mỗi ngày biến thành tượng đất, khuôn mặt vốn tuyết trắng hiện tại đều thành màu sắc lúa mạch rồi, lòng bàn tay mềm mại kia cũng hằn lên những vết chai rồi……
Cả người vốn đã gầy gò, lại càng vừa gầy vừa nhỏ hơn nữa.
Vốn là cảm thấy nàng cao lên không ít, nhưng so cùng với một đám đại nam nhân, nhìn thế nào cũng chỉ là một đứa nhỏ.
Thủy Muội lại nước mắt lưng tròng khuyên,“Tiểu thư, ngài làm sao cứ phải liều mạng như vậy nha? Để bọn họ luyện không phải là được rồi sao?”
Tô Mạt làm sao còn có khí lực nói chuyện, Hồ Tú Hồng một bên bóp xoa chân cho nàng một bên hừ hừ nói:“Cho ngươi cậy mạnh, ngươi cho là ngươi là nam nhân a.”
Tô Mạt thật vất vả mới lấy chút khí lực,“Nếu không, hai ngươi thử xem?”
Hồ Tú Hồng lập tức ngao ngao cự tuyệt,“Ta cũng không ngốc như vậy, ta cũng không có bệnh, mới không cần tra tấn chính mình đâu.”
Tô Mạt liền quyệt miệng, hừ, dám nói nàng có bệnh tự ngược!
Nàng giang hai tay cánh tay liền đem Hồ Tú Hồng phủ phục dưới đất, xoay người đè ép trên người, đè chặt hai bả vai của nàng ta, hắc hắc nói:“Tiểu Cầu Vồng, như thế nào, ta so với lúc trước khí lực lớn hơn rất nhiều chứ!”
Hồ Tú Hồng bị nàng kiềm chế, trên dưới trái phải đều không động đậy được, chỉ có thể động tròng mắt,“Ngươi cứ như vậy đi, không bao lâu liền biến thành đám nam nhân thúi kia, xem ngươi còn gả được đi không.”