Thái tử làm người có chút kiêu căng, lại có một loại cao ngạo toát ra từ trong xương, sách đọc không tốt như ngũ hoàng tử, tính cách cũng không ôn hòa như hoàng Phủ Giác.
Ở trên yến hội, hắn cũng bị ít nhiều người châm chọc.
Tống Minh Dương nghe tiếng đàm tiếu liền dùng văn tài của mình nhất nhất hóa giải cho hắn.
Hắn thấy thái tử mắt lộ hàn quang, không khỏi thấp giọng nhắc nhở:
“Điện hạ, bọn họ chính là sĩ tử, là quân cờ, ngài làm đúng, bọn họ liền tùy ngài sở dụng, sai từng bước, liền dễ dàng cùng bọn họ là địch. Quân trị thần, mà thần chế quân. Trái lại, chính là quân hộ thần, thần ủng hộ quân. Việc điện hạ làm không phải là đọc sách gì, càng không phải là một văn nhân uyên bác nhất. Điều này là trách nhiệm của nhóm học sĩ.Cái điện hạ phải làm chính là làm thế nào nắm vững nhân tâm, điều hành thiên hạ, nắm vững đạo trị quốc chứ không phải là giỏi về cầm kì thi họa, am hiểu văn vẻ điển cố, lại càng không nhất thiết phải là nhân tài võ học. Văn đã có văn thần,võ có võ quan.Điện hạ chỉ cần dùng đúng người, cho dù văn không thể thông thiên, võ không thể thông thần thì có làm sao? ”
Thái tử sợ run một chút, kinh ngạc mà hắn, hắn ngờ rằng Tống Minh Dương sẽ nói những lời này với hắn.
Những năm gần đây, không một ai nói với hắn những lời như thế.
Thái Phó chỉ bảo hắn đọc sách, đọc sử…… Phụ hoàng chỉ dạy hắn như thế nào là xem tấu chương, như thế nào là phê duyệt, làm cách nào để giải quyết sự tình.
Những thứ đó làm cho hắn cảm thấy làm vua thực quá vất vả, cần phải làm rất nhiều thứ, canh năm dậy, canh ba mới đi ngủ.
Những lời của Tống Minh Dương là hắn lần đầu tiên nghe được.
Tống Minh Dương lại thấp giọng nói:“ Tự nhiên thư hay là muốn đọc, kỵ xạ cũng là muốn luyện, chính là không cần phải nhất định phải tranh cái gì thứ nhất, thứ hai. Cho dù điện hạ một chút cũng không giỏi, chẳng lẽ còn ai dám nói cái gì? Cái điện hạ cần, cần phải thật tinh thông chính là làm thế nào cho bọn họ vạn phần kính phục, làm cho muôn người đồng lòng hướng về điện hạ!”
Thái tử chăm chú nhìn hắn không hề chớp mắt sau đó hơi hơi vuốt cằm,định cuối người hành lễ. Tống Minh Dương vội vàng ngăn lại, cười nói:“Điện hạ vạn lần đừng khách khí. Ngài là điện hạ, thần là thần tử, thần tử vì ngài phân ưu là chuyện nên làm.Đó là đạo làm tôi, là bổn phận của thần tử, dám làm dám chịu…”
Tô Trì bên cạnh Tô Trì thấy thế, lập tức đứng dậy chỉnh lại y phục, vẻ mặt nghiêm túc, trang trọng vái chào Tống Minh Dương:“Ta thay điện hạ hành lễ với ngài. Ngài có thể một lòng vì điện hạ, Tô Trì ta vô cùng kính trọng. Sau này nếu có gì phân phó, Tô Trì quyết không chối từ. ”