Tống Minh Dương vội đứng dậy đáp lễ, kéo tay hắn ngồi xuống, cười nói:“Tô huynh cũng quá khách khí, chúng ta biết nhau lâu như vậy, chẳng lẽ ta còn không biết cách làm người của ngươi sao? ”
Thái tử tự mình rót rượu cho Tống Minh Dương, nâng chén cười nói: “Có thể được Tống huynh tương trợ, Tuyên xin ghi lòng tạc dạ. Ngày sau thành sự chắc chắn không quên.”
Tống Minh Dương ngay cả đáp lại cũng không dám.
Tô Trì gần đây mặt mày u ám lúc này cũng có một tia hỉ sắc.
Đột nhiên, từ xa truyền đến một tiếng “Phanh” lớn, giống như có gì đó nổ mạnh làm mọi người hoảng sợ, ngoái đầu nhìn lại.
Thái tử lập tức phái người đi xem, rất nhanh đã trở về hồi đáp, nói là tiếng vang từ Tú Xuân uyển truyền đến, hình như là ở nơi làm điểm tâm.
Người hoàng đế phái đi hỏi cũng nói là không có gì, chỉ là các tiểu thư đang tự mình chuẩn bị điểm tâm dự thi nên phát sinh vài điểm ngoài ý muốn, không có gì đáng ngại.
Có người nghe vậy thuận miệng nói một câu: “Hay lại là do vị Tô tiểu thư kia làm đi.”
Bọn họ đều nghe nói Tô gia có vị ngũ tiểu thư, hành vi quái đản, không theo lẽ thường, đại náo Thái Học viện, dám hành hung đệ tử thế gia, tuổi còn nhỏ liền cùng Tề vương điện hạ giữa ban ngày ban mặt biểu đạt tình yêu, nhận chức Tổng quản ngự thư phòng, kinh doanh Hương lâu, ở ngoại ô mua đất lập điền viên…..
Lần này hoàng quý phi cùng Lương phi nương nương muốn tổ chức cuộc tranh tài giữa các tiểu thư, khẳng định không thể thiếu nàng.
Kết quả có người vừa nói, người khác còn chưa có nghe xong đã vội vàng truyền đi, sau đó một truyền mười trở thành Tô Mạt lại muốn làm một thứ quái dị gì đó, đủ loại tin đồn.
Đay là lần đầu Tô Việt được tham gia vào hoạt động do hoàng gia tổ chức nên Tô Mạt không cho hắn ở phòng bếp hỗ trợ nàng mà để hắn ra ngoài trải nghiệm khí khái hoàng gia và cũng để kết giao thêm nhiều bằng hữu.
Cho nên khi hắn nghe người ta bàn tán sở dĩ có tiếng nổ mạnh là do Tô Mạt đấu không lại Tống tiểu thư nên nổi giận, muốn đại náo phòng bếp ở Tú Xuân uyển, tính dùng thuốc nổ làm cho các tiểu thư bị thương, chỉ mình nàng chiến thắng.
Tô Việt nghe xong đã muốn giết người. Đây cỡ nào là nói hươu nói vượn, vừa nghe gió thổi đã nói mưa to, thậm chí không có gió cũng có thể nói là mưa rơi tầm tã.
Hắn không còn tâm tư nào ở lại, lén lút cáo từ mọi người sau đó đi Tú Xuân uyển tìm Tô Mạt.
Trên đường, binh lính tuần tra tự nhiên biết hắn là ai, tốt bụng chỉ đường cho hắn.Tô Viết vừa đi vừa hỏi thăm, càng tới gần Tú Xuân uyển càng biết rõ ràng chân tướng.
Cuối cùng ở bên ngoài Tú Xuân uyển, Tô Việt giữ một người lính thoạt nhìn không lớn tuổi lại, hỏi rõ ràng vì sao có tiếng nổ mạnh phát ra.