Lúc này từ xa truyền tới tiếng cười sang sảng cùng tiếng nói chuyện huyên thuyên không kiêng nể.
Lỗ tai Tề Tú Hữu lập tức dựng thẳng lên, hét lớn:“Người nào?”
Bên kia cũng có người lớn tiếng nói chuyện, chính là ngôn ngữ bọn họ nghe không hiểu, ngẫu nhiên hỗn loạn một vài tiếng Hán:“Bà nội ngươi!”
“ Lão mẫu ngươi!”
…..
Những người đó dạt thị vệ ra, hùng hổ qua đây. Tề Tú Hữu nhìn thấy tóc người nào cũng xoăn tít, lại đủ màu: vàng, hung đỏ,…, mũi cao, mắt xanh.
Một người thở phì phì giơ nắm đấm, vừa cô lỗ cãi.
Tô Mạt liều mạng cắn môi, không ra tiếng.
Tề Tú Hữu hỏi bọn hắn là ai, từ đâu tới, bọn họ liền cùng hắn nói huyên thuyên, xí xô xí xào không ai hiểu được.
Tề Tú Hữu bị bọn họ nói đến chóng mặt:“Câm miệng!”
Bọn họ tựa hồ bị hoảng sợ, lại nghe không hiểu hắn nói gì, tiếp tục ô ô lạp xả.
Hắn nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt nhìn Tô Việt.
Tô Việt nhìn A Cổ Thái.
A Cổ Thái hừ:“Bọn họ là bằng hữu của ta, đều từ tây dương xa xôi tới đây.”
Hắn chỉ vào bọn họ nhất nhất giới thiệu, này kêu Bì Đặc, cái kia kêu Bố Lỗ Tư, người khác kêu Lê Mã Đôn……
Tề Tú Hữu nhức đầu, hắn không phải Lễ bộ Thượng Thư, không phụ trách chiêu đãi người Hồ cùng người Tây Dương.
Những người tây dương này đúng là quá nhiệt tình, nắm tay hắn bô lô ba la liên tục, làm hắn xoay mòng mòng.
Bực quá, hắn hét lên:“Lui hết cho ta, đưa văn điệp tới đây.”
A Cổ Thái nói gì đó với họ, họ liền lấy văn điệp từ rương hành lý ra đưa cho hắn.
Tề Tú Hữu thấy rương hành lý của bọn họ không giống bình thường, từ vật liệu gì không rõ, nhẹ hơn rương ở đây nhiều, giống như từ da chế thành, không thấm nước.
Hai người nâng, một người mở khóa lấy văn thư ra.
Chữ trên văn thư có văn tự tây dương, chữ giống như nòng nọc, có văn thư Đại Chu, còn có ấn của Lễ bộ, thị mậu tư.
Tề Tú Hữu nhìn Tô Việt, hắn đi theo Tề vương làm việc ở thị mậu, tự nhiên biết người Hồ cùng người Tây Dương.
Hắn hừ một tiếng, vừa cẩn thận nhìn nhìn, còn kéo tóc bọn họ.
Tóc bị kéo đau làm một người nhịn không được, đập cho hắn một quyền.