Lúc Tống Hoài An cùng Tô Nhân Vũ cáo lui, có thị vệ mang tám trăm dặm cấp báo chạy tới. Lưu Ngọc thấy vậy, chặn hắn lại.
Người kia đứng không vững, suýt nữa thì té, Lưu Ngọc đỡ lấy nổi giận: “Gấp cái gì, đợi chút!”
Người kia lắp bắp: “ Là,.. là tin về Tề vương điện hạ với Tô tiểu thư…”
Lưu Ngọc có linh cảm không hay, liếc hoàng đế, thấy ông ta tam trạng không tệ mới dám trình lên.
Hoàng đế nghi hoặc nhìn qua, mật tín này dâng lên thật không theo quy củ, khẽ nhăn mày nhưng vẫn mở ra xem. Vừa xem xong, hoàng đế chỉ cảm thấy trước mắt tối tăm, lảo đảo ngã xuống.
Lưu Ngọc lao tới đỡ, kinh hoảng nói:“Bệ hạ, là nô tài không tốt.”
Sau đó đỡ hoàng đế tới Trầm Hương điện nghỉ.
Hoàng đế đăm đăm nhìn phía trước:“Không có khả năng.”
Lưu Ngọc cũng nhìn lướt qua, sau đó bỏ vào tay áo, khẳng định: “ Bệ hạ, tin này chắc chắn là giả!”
Tề vương điện hạ võ công cái thế, Tô tiểu thư thông minh hơn người, sao bị Vu Hận Sinh giết chết được.
Vào tới Trầm Hương điện, hoàng đế cũng bình tĩnh hơn, lập tức sai ám vệ thăm dò chỗ Tề Vương cùng Tô Mạt rơi xuống, có bất kì tin gì cũng phải báo lại ngay.
Lưu Ngọc lập tức đi truyền lệnh.
Trong cung chỗ nào cũng có ám vệ, triều đại trước đây ( Tiền triều ) gọi là Thái Bình các, nhưng từ khi Thủ Chính lên ngôi, rất kiêng kị, chị gọi họ là ám vệ.
Bồi dưỡng ám vệ không dễ, mà hắn lại nửa chừng đăng cơ, nhiều thứ chưa ổn định lại không muốn dùng tới nhân lực của Thái Bình các, nhưng tình thế bắt buộc phải sử dụng vì thế rất không hài lòng, cũng rất hạn chế dùng tới họ.
Một ám vệ lý tưởng phải được rèn luyện từ lúc ba, bốn tuổi, đến hơn mười tuổi mới có thể chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa dựa vào đó tôi luyện thêm cho mình.
Mà hắn, từ lúc đăng cơ, phải lo đối nội đối ngoại, ổn định xong xuôi mới bắt tay vào đào tạo ám vệ, từ đó đến nay chưa tới mười năm, số ám vệ này chưa có gì xuất sắc, chưa sử dụng được.
Ám vệ hắn đang sử dụng hiện giờ là những người trung thành với hắn, đã theo hắn từ những ngày mới đăng cơ.