Tô Hinh Nhi như con nhím xù lông, đương nhiên lập tức liền thầm oán hận, nhất định phải nói ra những câu khó nghe.
Tô Mạt lười cùng nàng so đo, thời cổ đại chính là có điểm ấy không tốt, không thể tùy tiện ở riêng, luôn bị thanh danh gia tộc chi phối.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư vào phòng lý dập đầu tỉnh an lão phu nhân, Vương phu nhân đang đnag có mặt nơi đó, đang không biết nên nói cái gì.
Bầu không khí thân thiết, thực náo nhiệt.
Thấy nàng đến, Vương phu nhân hừ một tiếng thật mạnh, sắc mặt lập tức âm trầm.
Lão phu nhân cũng không có cười hiền hoà như ngày xưa vậy, nhưng cũng không có quá nghiêm khắc, cũng không nói đến chuyện của ngày hôm qua.
Nàng chỉ kêu Tô Mạt cùng đại tiểu thư ngồi xuống,“Cuối năm rồi, việc đem tặng kinh thư cho miếu thờ còn chưa đủ. Ngươi mấy ngày tới có việc gì cũng đừng đi ra ngoài, ở nhà giúp ta chép sách đi. Nhị ca các ngươi bên đó, ta cũng kêu hắn làm rồi, phải chếp gấp ba lần các ngươi.”
Tô Mạt lập tức hiểu được, lão phu nhân đây là đang xử phạt bọn họ.
Nhưng không nói là xử phạt, chỉ nói là không đủ kinh thư, kêu bọn họ hỗ trợ.
Nàng là cháu gái nhỏ nhất, đương nhiên không thể cự tuyệt.
Buộc phải đáp ứng thôi.
Nhị tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi lộ sắc mặt, lại thầm hận lão phu nhân bất công.
Tô Mạt gặp phải chuyện lớn như vậy, thế nhưng chỉ bị chép kinh thư.
Nói như thế nào cũng phải nhố vào phòng củi chịu đói rét vài ngày mới được chứ.
Trong lúc ăn cơm, lão phu nhân sai người đem tới chiếc bàn thấp, kêu Tô Mạt ngồi ở trên giường sưởi chép kinh văn.
Viết được vài tờ Tô Mạt cổ tay đã nhức mởi hết.
Tại sao lại không in ấn chứ, rõ ràng có thể điêu khắc ra, sau đó đem đi in ấn.
Hơn nữa hiện tại cũng có kĩ thuật in ấn, bên ngoài bán kinh thư không ít cũng đều là in ấn sao.
Lão phu nhân nhìn nàng một cái,“Nha đầu, chép kinh thư tâm phải tĩnh, phải thành kính, nếu không chính là không tôn trọng phật tổ.”
Tô Mạt biết cùng lão tổ mẫu tranh cãi là vô dụng, sẽ chỉ làm người ta nói nàng trong mắt vô trưởng bối.
Cho nên nàng thành thật ngồi ngay ngắn chép từng chữ một.
Đại tiểu thư chép xong một cuốn, lão phu nhân cho nàng nghỉ ngơi, Tô Mạt lại không được phép.
May mắn Tô Mạt ở trong nông trường đã trải qua đặc huấn, ngồi mệt thì đứng, đứng mệt mỏi thì đứng tấn, nếu không đi liền quỳ.
Sau một hồi hành hạ cũng tới buổi trưa, viết nhiều đến nỗi sắp lòi con mắt ra.
Cho dù là bút máy viết cả một ngày cũng không tiêu hóa nổi.
Tô Mạt cảm thấy phải nghĩ ra biện pháp.
Gửi thanks