Tô lão phu nhân con ngươi hơi nhíu lại, khóe môi hơi nhếch lên.
Tiếp theo chợt nghe thấy Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha đắc ý tuyên bố tội trạng của Tô Mạt.
Thanh âm chất vấn của Hoàng quý phi.
Thanh âm của Đại tiểu thư trách cứ Tô Hinh Nhi.
Nhưng không có nghe thấy giọng nói của Tô Mạt.
Lúc này nổi lên thanh âm Tô Trì trách cứ Tô Mạt.
“Ngũ muội, ngươi như thế nào vẫn bướng bỉnh như vậy. Đại ca giáo huấn ngươi bao nhiêu lần rồi, không cần luôn bướng bỉnh. Phải cùng bọn tỷ muội hòa thuận ở chung.”
Một đạo trong trẻo thanh âm vang lên, dĩ nhiên là Tô Việt.
Hắn nói:“ Ngũ muội muội của nhà ta ngày thường đều là kiểu người người không phạm ta ta không phạm người. Đã nhiều ngày nay thân thể không khỏe, cộng thêm luôn quy củ ở nhà. Tam muội muội từ nhỏ kiêu căng, nhưng bản tính thuần lương. Ngày thường hay bị người ta khi dễ, buộc nàng phải làm không ít chuyện tổn hại tỷ muội của chính mình. Điều này có thể vừa hỏi là biết liền.”
Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa nổi giận,“Nói hươu nói vượn. Ai bức hiếp nàng ta?”
Tô Trì muốn quát lớn Tô Việt lấy hạ phạm thượng, thái tử liếc mắt nhìn hắn, ý bảo hắn an tâm đừng nóng nảy.
Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Hinh Nhi một cái, ôn hòa nói:“Hinh Nhi, ngươi cũng đã ở Thái Học đọc sách qua, còn nhớ rõ Triệu tiên sinh giảng giải không? Chớ thấy việc thiện nhỏ mà không làm, chớ thấy việc ác nhỏ mà làm. Hôm nay nói dối một chuyện nhỏ, đừng nghĩ chỉ là như thế, tương lai, sự nói dối càng lúc càng lớn……”
Tô Hinh Nhi nghe thanh âm trong trẻo như nước suối của hắn, nhìn khuôn mặt hắn tuấn nhã xuất trần, bật thốt lên nói:“Là thập tam công chúa bức ta nói. Nàng ta nói nếu không nói là Mạt Mạt đá, liền đem ta đuổi về Ninh Châu. Ta, ta không muốn hồi Ninh Châu.”
Hoàng Phủ Giác mỉm cười,“Đừng sợ, có bệ hạ cùng quý phi nương nương ở đây, không ai có thể đuổi ngươi đi.”
Tô Hinh Nhi gật đầu, nâng tay áo lau nước mắt.
Hoàng Phủ Giác ý bảo cung tì đem nàng nâng dậy.
Thoạt nhìn sự tình tra ra manh mối.
Mặc kệ là ai đá Tống tứ, Tô Mạt cũng tốt, chính nàng cũng tốt, người khác cũng tốt.
Tóm lại, tình huống hiện tại là Hoàng Phủ Kha buộc tỷ muội Tô Mạt hãm hại Tô Mạt.
Khuôn mặt Hoàng đế nhăn lại, tầm mắt lạnh như băng quét về phía Hoàng Phủ Kha.
Hoàng Phủ Kha không tự chủ được rùng mình run sợ,“Ta, ta không có. Nàng ta nói bậy, ngậm máu phun người.”
Tô Hinh Nhi giơ trâm cài đầu trong tay lên nói,“Công chúa cho ta, nói sau này còn có thưởng tiếp cho.”