Lưu Ngọc tỉ mỉ phân phó xuống, sau đó lại dẫn theo mọi người trở về Kỳ Bàn viện hầu hạ.
Vừa đi tới cửa, liền cảm giác một loại áp lực không tầm thường, kinh hãi khiến lông mày hắn nhảy dựng lên.
Lấy tư cách đã ở bên hoàng đế nhiều năm kinh nghiệm mà nói, cỗ áp khí này hẳn là hoàng đế đang trầm tư suy nghĩ.
Hoàng đế thâm trầm đứng lên, đó là gió cũng không dám thổi mạnh.
Hạ nhân bên dưới cũng không dám thở mạnh, càng đừng nói ho khan cái gì.
Dưới ngọn gió kia, mà có tiếng chim hót vang lên nho nhỏ cũng thực vang dội.
Lưu Ngọc đè nén, kêu bọn thái giám ở ngoài cửa chờ, tự hắn nhấc cao chân nhẹ nhàng bước vào.
Quả nhiên như hắn suy nghĩ, cho dù là Tiền cô cô đều khẩn trương đến nỗi hai má đỏ bừng, vài nha đầu của Tô Mạt kia, sớm đã trốn ở trong phòng, không dám lộ mặt ra.
Mặt khác hai tiểu thái giám và cung nữ đắc lực hầu hạ, cũng không dám hó hé, trên trán đều toát mồ hôi.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn, lưng thẳng thắn, khuôn mặt tuấn mỹ khẩn trương bày ra một bộ dáng trầm tư.
Mà Tô Mạt –
Lưu Ngọc thật sự là muốn bội phục nha đầu này, nàng ngồi ở đối diện, tay trái chống tay lên cằm, ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng lướt trên bàn cờ.
Nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng sợ hãi.
Lại vô cùng nhàn nhã lười nhác, thậm chí, có chút không kiên nhẫn.
Lưu Ngọc toát mồ hôi lạnh.
Nếu một ván cờ làm cho hoàng đế bị nhục, vậy……
Hắn thở dài, dù sao cũng không phải tên ngự tiền đại thái giám là hắn có thể chủ trì được.
Đều nghĩ hắn là thái giám được hoàng đế sủng ái nhất, hoàng đế đều tôn trọng hắn, nghe ý kiến hắn.
Trên thực tế hắn chưa từng dám nghĩ qua như vậy?
Nếu thực sự có cái ý niệm kia trong đầu, thì đã sớm bay đầu mấy trăm lần rồi ấy chứ.
Hắn đứng bên cạnh ở hoàng đế, đưa mắt nhìn thoáng qua bàn cờ.
Bên trên thật sự là chém giết thảm thiết, nhưng mặc kệ nói như thế nào, Tô Mạt bên kia giống như luôn thành thạo, hơn nữa mỗi lần đều lưu lại phần bọc lót phía sau.
Mặc kệ phía trước chém giết như thế nào, nàng ta đều có một thế nho nhỏ làm quân cứu viện.
Mà một khi nàng ta xâm nhập xuất một kích, đều có thể thẳng đánh hoàng đế phía sau, làm cho người ta khó lòng phòng bị, luống cuống tay chân.
Lưu Ngọc nhìn thấy cục diện như vậy, đều cảm thấy hết hồn, kinh tâm động phách.