Tô Nhân Vũ đối này việc này không để tâm, nhưng lão phu nhân phân phó, cũng liền đáp ứng.
Lão phu nhân kêu hắn đi, nàng lại phân phó Trương mụ mụ,“Đi tìm hai mụ mụ sinh dục nhiều chuyên môn hầu hạ nàng ấy, lại nhiều bát bốn mụ mụ đi qua, nàng ấy nếu đi ra ngoài chỗ nào liền đi theo, có nửa điểm sai lầm, cứ hỏi tội mấy người đó. Lại lấy từ chỗ tiền tiêu hàng tháng của ta, mỗi tháng xuất ra hai lượng cho nàng ấy. Về sau để Từ ngự y hay chẩn đoán bệnh cho ta bắt mạch, mặt khác, mở khố phòng của ta, lấy mấy xấp tơ lụa tốt nhất dưa cho nàng ta làm xiêm y……”
Trong nhà đã lâu không thêm người, lão phu nhân thật là cao hứng, một hơi phân phó rất nhiều chuyện.
Trương mụ đều nhất nhất đáp ứng, lập tức đi phân phó người làm.
Lại nói Tô Mạt cùng đại tiểu thư, Tô Hinh Nhi vài người trở lại chính trong phòng mình, Tô Mạt sai người pha loại trà hoa do mình đặc chế.
Phương bắc rét lạnh, một năm bốn mùa, thời gian uống trà xanh cũng chỉ có mùa hạ.
Thời gian khác hơn phân nửa chính là uống hồng trà hun thành trà hoa.
Nhất là trời lạnh lúc ăn có vẻ dầu mỡ ngán ngấy, đặc biệt cần uống chút trà hoa để tiêu hóa, sau đó nói chuyện phiếm, một lúc mới ngủ.
Tô Mạt tự mình đem chén thủy tinh đưa cho Tô Hinh Nhi, hỏi:“Tam tỷ, ngươi không phải có chuyện muốn cùng ta?”
Đại tiểu thư nhìn nàng một cái,“Các ngươi nói, ta đi lục lọi thư phòng một chút.”
Tô Hinh Nhi vội nói không cần, không sợ người khác bên cạnh nghe cùng, chỉ là có chút không biết như thế nào mở miệng.
Nàng cổ vũ dũng khí, nói:“Lí mụ, nàng……”
Tô Mạt lập tức hiểu được, Lí mụ kia, nguyên bản là bà vú của Tô Hinh Nhi.
Nhưng là bởi vì xúi giục Tô Hinh Nhi cho nên bị phụ thân đánh cho một trận, sau lại bị đuổi về.
Tô Mạt vẫn nghe bọn nha đầu nói thầm, nhi tử của Lí mụ mụ hết ăn lại nằm, suốt ngày bài bạc, không làm việc đàng hoàng.
Lí mụ mụ lúc ở Tô gia tự cũng lấy từ chỗ Tô Hinh không ít tiền đi, cung cấp cho con trai, cưới con dâu.
Nào biết đâu rằng người con dâu kia cùng con là chung một dạng người, hai người đó dày vò Lí mụ mụ.
Hiện nay cuộc sống trải qua vất vả, Lí mụ mụ ở nhà trở thành lão nha đầu, còn phải hầu hạ con dâu.
Cơm không được ăn no.
Quá khổ không nói nổi, hiện tại bị bệnh, làm không được công việc, con trai con dâu ghét bỏ.
Hai người kia như bá vương ở trong thôn làng, không ai dám lời nói lời nào.
Lí mụ mụ thật vất vả mới sai người ta nghĩ biện pháp chuyển lời cho Tô Hinh Nhi.
Đến Tô phủ đệ chuyển lời là không dễ dàng gì, sau bọn họ mới nghĩ đi Hương lâu thử xem.