Tô Việt vội vàng hỏi xem có chuyện gì.
Xa phu là Lão Trần đang cố gắng trấn an con ngựa, cung kính trả lời: “Công tử, tiểu thư, có người cản xe ngựa của chúng ta.”
Tô Việt hỏi là ai, lúc này Lan Nhược lên tiếng, “Hai vị cô nương có bị thương không, làm phiền hai vị nhường đường chúng ta có việc gấp phải làm.”
Tô Mạt tựa tiếu tựa phi nhìn Tô Việt một cái: “Nhị ca, chẳng lẽ huynh chọc phải cái nợ đào hoa nào sao?”
Tô Việt vội phủ nhận, “Mạt nhi, không cần trêu huynh như vậy, nhị ca của muội luôn ngay thẳng nha.”
Kim Kết ghé vào bên tai Thủy muội nói nhỏ, sau đó hai người cùng che miệng cười, mặt Tô Việt bỗng đỏ bừng lên.
Bên ngoài truyền đến tiếng Lan Nhược nhẹ giọng hỏi han, tiếp theo rèm che cửa bị một cánh tay nâng lên, đó là một bàn tay trắng như ngọc, ngón tay thon dài, mềm mại không xương, vô cùng đẹp.
Sau đó có một giọng nói mềm mại vang lên, rèm che bị nhấc lên một khoảng, nửa che nửa đậy để lộ ra khuôn mặt khổ sở động lòng người.
“Vương gia, vương gia, cầu xin người gặp tiểu nữ một lần, để tiểu nữ nói ra suy nghĩ của mình.”
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, khiến cho người khác khó mà cự tuyệt được, sinh ra lòng thương hại, không đành lòng muốn đồng ý với nàng.
Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, khẽ hừ nhẹ một tiếng, lần này ra ngoài không muốn bị người khác cản trở hay gặp phải phiền toái gì, nàng cố ý để cho Lan Nhược mượn xe của vương phủ, không ngờ lại gặp chuyện này.
Kim Kết vội quát lên: “Ngươi là kẻ nào, lại dám tùy tiện chặn xe của Tề vương, lão Trần còn không mau đuổi nàng đi.”
Trên mặt Thủy muội hiện lên vẻ không đành lòng, nhưng cũng không nói gì.
Bên ngoài vang lên tiếng lôi kéo, là Lan Nhược đang kéo nữ tử chắn đường ra, bên ngoài truyền đến những tiếng nức nở nho nhỏ, vẫn mềm mại yếu đuối, khiến người ta tiếc thương.
“Ngươi, các ngươi thật là quá đáng, ta cùng tỷ tỷ muốn gặp vương gia, để cho người cho chúng ta một cái công đạo, ca ca ta đi theo vương gia nhiều năm như vậy, người không thể thấy chết mà không cứu!”
Giọng nói mạnh mẽ, rõ ràng nhưng cũng rất êm tai, chỉ là có chút vội vàng nên có chút bén nhọn.
Tô Việt nhìn Mạt nhi, không nhìn ra cảm xúc của nàng, liền cao giọng nói với Lan Nhược: “Lan Nhược cô nương, chúng ta còn có việc gấp, bảo các nàng ấy để lại cách liên lạc, sẽ đến tìm các nàng sau.”
Tô Việt nghĩ rằng nếu hai nữ nhân này thật sự tìm Hoàng Phủ Cẩn, vậy nhiều một việc không bằng thiếu một việc, để bạn hắn nghe trước thử xem.