Tô Hinh Nhi nhìn bộ dạng luống cuống chân tay của hắn liền bật cười, nhưng lập tức lại cảm thấy bi thương.
Có một số chuyện không thể cưỡng cầu, nhưng cũng không phải nói buông tay liền có thể buông tay được.
Lúc ở cùng một chỗ thì không biết giữ lấy, chỉ cảm thấy nhìn thấy hắn sống tốt là được, đến khi phải rời đi, gặp cũng không thể gặp, liền cảm thấy giống như vết thương trong lòng vỡ ra, cực kỳ trống trải, cảm giác vô vọng bao trùm lấy nàng.
Nàng cúi đầu, nắm lấy tay của hắn, vẫn giữ nguyên tư thế hắn đỡ nàng, không lùi lại.
Dù sao cũng phải đi, sẽ không được nhìn thấy nữa, cứ mặc kệ cho một lần phóng túng đi.
Nàng nhẹ nhàng cắn răng, nhìn vạt áo thêu hoa của hắn, giọng nói nhẹ nhàng như có như không, “Huynh, huynh ở lại đây, có phải là muốn, muốn ở gần…đại tỷ…”
Mấy chữ cuối, hắn không nghe rõ.
A Cổ Thái giật mình, vội vàng đẩy nàng ra, nhìn nàng, “Muội, muội….” Hắn muốn hỏi rằng “Sao muội lại biết?”
Hắn cảm thấy bản thân mình đã giấu kỹ, hơn nữa không muốn hủy hoại danh dự của đại tiểu thư, nếu để cho người khác biết chính mình đã cùng nàng nghiên cứu hương liệu, chính mình tự tay dạy cho nàng ấy, lại có suy nghĩ không an phận với nàng ấy, như vậy sẽ tổn hại đến danh dự của nàng ấy, khiến nàng không thể ngẩng đầu trước người khác.
Như vậy, hắn đã trở thành tội nhân.
Tô Hinh Nhi biết, vậy người khác cũng có thể biết, hắn thực đáng chết!
Hắn tự đấm vào đầu mình.
Tô Hinh Nhi vội nói: “Huynh đừng quá khẩn trương, muội không nói cho người khác biết. Nhưng mà…huynh không biết dù lưu lại cũng không có ý nghĩa gì sao?”
A Cổ Thái nhìn nàng, không nói gì.
Tô Hinh Nhi cắn môi, nói tiếp: “Thật ra muội rất hâm mộ tỷ tỷ, có được được hai nam nhân như huynh và…tỷ phu yêu như vậy, luôn bảo vệ tỷ ấy. Muội vừa dốt, vừa xấu….chân lại bị…”
“Hinh nhi, đừng như vậy…” A Cổ Thái cắt ngang lời của nàng, “Muội là một cô nương tốt, tính tình thẳng thắn đáng yêu, thương tật trên chân cũng không phải là điều muội có thể khống chế, nhưng nó không ảnh hưởng đến sự thiện lương vào vẻ đẹp của muội. Muội, nhất định sẽ hạnh phúc.”
Sẽ sao? Tô Hinh Nhi nhìn hắn, hắn không tiếp nhận nàng, nàng lại không thể yêu được ai khác.
Thế gian này, còn có ai có thể khiến nàng hạnh phúc sao?
Nhìn người khác đều có đôi, nàng, một mình, còn có ý nghĩa gì sao?
“Muội cần phải về.” Nàng vội vàng chỉnh lại quần áo, đầu tóc của mình, trở về cũng tốt.
A Cổ Thái nói: “Ta đưa muội về.”