“Khẳng định là mấy vị muốn ở trọ đúng không, Tú Thủy phường của chúng tôi vừa có trà lâu, tửu lâu, cũng có cả khách điểm…, nếu mấy vị ở lại đây, sau khi về nhà nói với người thân là đã ở lại Tú Thủy phường đó là chuyện rất vẻ vang. Hơn nữa, tiểu nhân còn có thể nói với chưởng quỹ một chút, để cho mấy vị chút tiện nghi…”
Nhìn bộ dạng hai mắt phát sáng của hắn, Tô Mạt không nhìn được có chút ghê tởm, vì vậy nói: “Lan Nhược, thanh toán đi.”
Còn nàng đội mũ lên cùng Hoàng Phủ Cẩn xoay người đi ra ngoài, Lưu Vân lập tức đuổi theo.
Lan Nhược cũng chẳng muốn nhiều lời với tên tiểu nhị kia, bỏ lại một khối bạc vụn, gọi Lưu Hỏa và Lan Như đi nhanh lên.
Tên tiểu nhị kia oán hận nhìn bọn họ, thật sự là tốt mã dẻ cùi, còn tưởng rằng bắt được dê béo, ai ngờ rằng vắt cổ chày ra nước, thật sự là nhà quê không có kiến thức.
Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi xuống dưới, ai ngờ một tên tiểu nhị từ đâu chạy tới, nhào về phía Tô Mạt, miệng hô: “Thẩm tiểu thư cứu mạng, Thẩm tiểu thư cứu mạng!”
Hoàng Phủ Cẩn thờ ơ liếc mắt nhìn qua, tên tiểu nhị bị ánh mắt của hắn làm cho sợ hãi, nhưng không dừng lại được.
Người bên cạnh chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn hơi giương tay lên, chỉ là động tác bảo vệ nữ hài kia, vậy mà tên tiểu nhị đang xông tới lại giống như bị một bàn tay vô hình đánh bay về phía sau, khiến mấy người đang đuổi theo sau đồng thời ngã lăn xuống đất.
Tô Mạt lạnh lùng cười, không nhận ra thân phận của người khác mà dám diễn trò nhận người, còn dám diễn ở trước mặt nàng.
Lúc nàng định đi xuống lầu, vừa đúng lúc có một người nâng vạt áo chạy lên, vừa chạy vừa hô: “Ôi a, ôi a, thỉnh các vị thông cảm, thông cảm, vạn lần đừng nóng giận, mọi người hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài!!”
Chỉ thấy đang đi lên là một người đàn ông trung niên, toàn thân là áo tơ màu vàng, vẻ mặt tươi cười.
Vừa đi lên liền chắp tay xin lỗi, “Các vị đừng nổi giận, hôm nay tiền trả do chưỡng quỹ ta mời, ta mời, các vị cứ ăn uống thoải mái, chốc nữa đi về phía sau xem Phi Vân cô nương ca múa được không? Các vị thông cảm, thông cảm.”
Vừa nói vừa muốn dẫn đám người Hoàng Phủ Cẩn đi vào trong.
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn trầm xuống, “Vị chưỡng quỹ này xin nhường đường, chúng ta đã tính tiền muốn rời đi.”
Lúc trước đánh nhau ồn ào không thấy ông ta xuất hiện, hiện giờ lại vô cùng ân cần.
Hơn nữa, Tú Thủy phường có khách điểm lớn như thế, sao không có mấy tay gia đinh biết võ công, bình thường họ không bắt nạt người khác là tốt lắm rồi, vậy sao lại để cho mấy tên côn đồ đánh tiểu nhị của mình?