Vì vết thương của Kỳ Quyên chưa lành nên Vệ Nam không dám nói cho cô ấy biết chuyện Tiêu Tinh kết hôn. Dù là người bình tĩnh như mình, khi nghe tin ấy cũng bất ngờ, huống hồ là Kỳ Quyên, sức khỏe như thế, không thể chịu được áp lực quá lớn.
Nhiều ngày sau, khi tâm trạng bắt đầu ổn định, Vệ Nam hỏi Lục Song về tình hình của Tiêu Tinh.
Cô ấy kết hôn với ai?
Thẩm Quân Tắc, người xuất sắc nhất trong gia tộc họ Thẩm, trẻ tuổi năng động. Anh nói chuyện với anh trai Tiêu Tinh rồi, anh ấy nói Tiêu Tinh tự nguyện kết hôn, muốn ngăn cũng không ngăn được. Lục Song nói rất trôi chảy, cứ như là đã chuẩn bị từ trước vậy.
Không thể nào. Vệ Nam nhíu mày: Từ nhỏ Tiêu Tinh đã không thích kiểu gia đình như thế, làm sao lại kết hôn với công tử họ Thẩm?
Lục Song ngẩng đầu nhìn cô ấy, mỉm cười và nói: Có lẽ, Tiêu Tinh đã yêu người ấy.
Đùa à, cái tên Thẩm Quân Tắc, nghe đã thấy giống sói đội lốt cừu rồi.
Lục Song cười và nói: Thế em thấy Lục Song nghe giống gì?
Vệ Nam nuốt nước bọt, một lúc sau mới nhe răng cười bí hiểm, xoa cằm và nói: Lục Song à, nghe cũng thấy rất quân tử.
Ồ… Lục Song kéo dài câu nói ấy một lúc rồi mới nói tiếp: Phán đoán của em thật chuẩn xác.
Vệ Nam nói tiếp: Vâng, anh rất quân tử, nếu cho them một từ phía trước thì sẽ càng chuẩn xác hơn.
Lục Song cười và hỏi: Thêm gì cơ?
Vệ Nam nhún vai: Ngụy.
Lúc nhàn rỗi vẫn đấu khẩu như trước đây, chòng ghẹo nhau, nhưng Vệ Nam thấy có chút gì đó khang khác. Bắt đầu từ cái đêm anh ấy say rượu tỏ tình đã khác rồi. Bây giờ mình vẫn mặt dày mày dạn ở nhà anh ấy, phải chăng đã dần vứt bỏ những ý nghĩ cố chấp, thử tiếp nhận rồi chăng? Hay nói cách khác mình đang viện có để làm tê liệt bản than, chỉ vì không muốn mất đi chỗ dựa duy nhất khi mình cần sự giúp đỡ nhất? Vệ Nam không còn tâm trạng để nghĩ đến những chuyện phức tạp này nữa, hôn lễ của Tiêu Tinh ngày càng đến gần khiến mọi thứ cũng tất bật cả lên.
Từ nhỏ Vệ Nam chưa đi xa bao giờ, lần xuất ngoại này cũng là lần đầu tiên xa nhà, khó tránh khỏi bố mẹ không yên tâm. Vừa nói ý định ra nước ngoài, mẹ đã đập bàn rồi nói lớn: Một mình con ra nước ngoài, chẳng may lạc đường thì làm thế nào?
Lục Song ngồi cạnh cười thầm, thì ra thói quen đập bàn khi tức giận của Vệ Nam là do di truyền.
Vệ Nam nhăn nhó nói: Mẹ, con lớn thế này rồi lạc đường sao được? Hơn nữa Tiêu Tinh sẽ ra sân bay đón con mà.
Mẹ Vệ Nam vẫn chưa yên tâm: Ngày trước con đi mua rau cũng bị lạc, lần này sang tận bán cầu bên kia, cho dù không lạc đường thì vấn đề ăn ở cũng là vấn đề lớn.
Cuối cùng lại là Lục Song đứng ra giảng hòa tranh chấp giữa hai mẹ con: Cô cứ yên tâm ạ, cháu sẽ đi cùng Vệ Nam. Cháu đã nói qua với bố mẹ, bố mẹ cháu cũng đồng ý rồi ạ.
Vừa nghe Lục Song nói vậy mẹ Vệ Nam yên tâm ngay, cười tít mắt: Thế à, nếu có cháu cùng đi thì Nam Nam đi đâu cô cũng yên tâm.
Sau đó mẹ quay sang nói chuyện với bố như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Thực ra khi nghe Lục Song nói vậy Vệ Nam cảm thấy rất ngạc nhiên, thấy mẹ nghe xong đồng ý luuon lại càng ngạc nhiên hơn. Khi quay sang thấy anh mỉm cười thản nhiên, lại thấy khó chịu đến nỗi không thể cất thành lời – Nên dung lời nào để biểu lộ tâm trạng lúc này đây? Cảm động vì anh ấy không rời xa mình chăng? Hay là yên tâm vì anh ấy ở bên? Bất luận thế nào, khi thấy anh ấy nói những lời ấy mà nhẹ tựa lông hồng, Vệ Nam chỉ có thể nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười và nói: Cảm ơn anh.
Tuy đã nói câu ấy rất nhiều lần nhưng Vệ Nam không tìm được lời nào hay hơn. Có lẽ sau khi những chuyện vặt vãnh này kết thúc, mình nên dung hành động thực tế để bày tỏ long biết ơn đối với anh ấy.
Sau khi lên máy bay, Vệ Nam sợ mình say xe, say tàu lại say cả máy bay nên vừa ngồi xuống ghế là nhắm chặt mắt. Lục Song ngồi cạnh dịu dàng đặt tay lên tay cô để cô cảm thấy yên tâm. Vệ Nam lo lắng chờ máy bay cất cánh, kết quả là máy bay từ từ bay lên không trung, Vệ Nam không thấy có gì bất ổn. Thế là yên tâm mở mắt ra, khẽ cười: Không ngờ em lại không say máy bay. Lẽ nào kiếp trước là người chim? Thấy Lục Song không có phản ứng gì, Vệ Nam quay sang nhìn, thì ra anh đã ngủ rồi.
Lúc Vệ Nam quay sang nhìn, Lục Song dựa đầu vào vai cô rất tự nhiên. Vệ Nam đờ người ra, thấy anh ngủ ngon, không muốn làm phiền, chỉ có thể thả lỏng người để anh ngủ thoải mái hơn. Nhịp thở đều đều của Lục Song phả vào tai, đoạn tóc mới dài ra rủ xuống, nhẹ nhàng chảy vào cổ, cảm giác ngứa ngứa khiến Vệ Nam thấy hơi khó chịu, chỉ có thể hít thở thật sâu để quên đi nhịp tim đập không theo quy luật.
Vệ Nam không nhận ra bản chất xấu xa của Lục Song vì vậy vẫn duỗi thẳng vai cho anh ta dựa, Lục Song được voi đòi tiên, ngả thẳng vào long Vệ Nam.
Động tác này của Lục Song khiến Vệ Nam hơi hốt hoảng, nhưng cô không hề nghĩ theo hướng tiêu cực là thực ra anh ta đang lợi dụng mình mà vội vàng đỡ đầu anh ta dậy khiến ông lão bên cạnh nhìn cô với ánh mắt hiền từ như kiểu rất hiểu tình cảm ân ái giữa đôi vợ chồng trẻ, ánh mắt khiến Vệ Nam nổi da gà.
Đến New York, cuối cùng Lục Song cũng tỉnh lại, mỉm cười nói với Vệ Nam: Đã đến rồi cơ à, nhanh nhỉ?
Những mấy tiếng đồng hồ liền mà bảo nhanh? Vệ Nam nhăn nhó xoay cổ, xoa mồ hôi trong long bàn tay rồi khẽ ừ một tiếng: Anh ngủ ngon không?
Rất ngon Lục Song vươn mình đứng dậy, thản nhiên nói: Đi thôi, ngồi ngây ra đấy làm gì.
Sau đó dắt tay Vệ Nam ra ngoài. Vệ Nam dằng tay hai lần không được đành để cho anh ta dắt đi – Đóng giả làm người yêu gạt Tiêu Tinh vậy.
Nào ngờ Lục Song được voi đòi tiên, nắm chặt tay Vệ Nam.
Dắt thì dắt, nắm thì nắm. Tuy anh ấy có ý tốt muốn an ủi mình nhưng Vệ Nam vẫn thấy khi bàn tay ấm áp của anh ấy luồn qua kẽ tay, cảm giác tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiêu Tinh đang đứng chờ ở sân bay, cô ấy mặc bộ váy trắng, vẫn giản dị, thuần khiết như ngày nào.
Hai người vừa nhìn thấy nhau, Tiêu Tinh vội hét lên: Nam Nam!
Tiêu Tinh!
Nhớ mày chết đi được.
Tao cũng thế.
Hai người không thèm để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh, chạy lại ôm nhau, vì đều đi giày cao gót nên khi chạy trông giống như những chú thỏ đang chạy trốn.
Nhân cơ hội ấy Vệ Nam vung tay Lục Song ra, Lục Song mỉm cười rồi bước đến trước mặt Tiêu Tinh: Chào em. Anh là Lục Song.
Tiêu Tinh bỏ Vệ Nam ra, bắt tay Lục Song, cười tít mắt nhìn Lục Song rồi nói: Bạn trai của Nam Nam à? Cuối cùng cũng không phải là bạn của anh trai nữa.
Lục Song gật đầu: Ừ, tình hữu nghị giữa anh và Vệ Nam đã tiến triển them một bước, cuối cùng có thể nhảy qua cả anh trai cô ấy.
Tiêu Tinh cười toe toét: Anh thật hài hước.
Lục Song nói: Thường thôi.
Tiêu Tinh ghé sát vào tai Vệ Nam và nói: Anh ta thú vị đấy chứ.
Vệ Nam nhìn bầu trời ở đằng xa với ánh mắt bi thương và nói: Ừ, vô cùng thú vị.
Chú rể Thẩm Quân Tắc không xuất hiện, Tiêu Tinh nói việc kinh doanh của anh ta rất bận, không có thời gian rảnh rỗi. Tiêu Tinh nói chuyện mà mặt không chút biểu cảm, tỏ vẻ bất cần, dường như đang nói về người lại vậy. Vệ Nam nhìn cô ấy nhưng không nói gì.
Tiêu Tinh dắt Vệ Nam đến nhà mới, thăm quan một vòng, căn nhà được thiết kế sang trọng, chiếc giường ngoại cỡ khiến Vệ Nam cười không được tự nhiên chút nào. Nghĩ đến tác dụng của chiếc giường, Tiêu Tinh cũng thấy khó xử, sờ đầu gãi tai rồi nói: Chiếc giường này là do mẹ anh ta chọn. Mẹ anh ta muốn bế cháu thật sớm. Tối nay chúng ta ngủ ở đây nhé.
Vệ Nam gượng cười: Thế sao được, tao với mày ngủ ở đây cũng không sinh được cháu.
Tiêu Tin cốc cho Vệ Nam một cái và nói: Đồ quỷ háo sắc.
Vệ Nam cười và nói: Chiếc giường này là để cho mày và chú rể đông phòng hoa chúc mà.
Tiêu Tinh nhếch mép: Cái đó không quan trọng, tao sẽ không gì đó, gì đó… với anh ta đâu.
Vệ Nam nắm lấy tay Tiêu Tinh rồi nghiêm túc nói: Có thật là mày tự nguyện không?
Tiêu Tinh im lặng một lúc lâu, sau đó bước đến cửa sổ, nhìn chiếc bong in trên cửa sổ rồi mỉm cười: Đúng là tao tự nguyện lấy anh ta. Đối với tao, lấy anh ta là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Vệ Nam sa sầm mặt xuống: Tao biết ngay mày có nỗi khổ khó nói mà, mày còn trẻ thế này, phải tìm người mình yêu…
Tiêu Tinh ngắt lời Vệ Nam: Thực ra tao rất ghen tỵ với mày, có thể gặp được người mình yêu thật không dễ dàng chút nào. Mày yêu Hứa Chi Hằng lâu như vậy, tao muốn yêu ai cũng không yêu được. Tao thấy tình yêu thậy mơ hồ.
Vệ Nam cố tình lờ đi những lời nói có liên quan đến Hứa Chi Hằng, cô khẽ nói: Có lẽ duyên phận của mày vẫn chưa tới.
Đối với tao những thứ ấy không quan trọng. Tiêu Tinh cười: Lấy anh ta, một là có thể giải quyết khó khăn của gia đình tao, hai là anh ta đã đồng ý cho tao tiếp tục học vẽ. Tiêu Tinh quay người lại, nhìn Vệ Nam và nói: Tao lớn lên ở nhà họ Tiêu, phải biết đền đáp công ơn nuôi dưỡng, đúng không? Bây giờ nhà học Tiêu gặp khó khăn, tao có thể giúp được chút gì đó cũng tốt. Hơn nữa có thể theo học học viện mỹ thuật, thực sự tao cảm thấy rất vui.
Vì vậy mày đã đánh đổi hạnh phúc của mình?
Đối với tao, đó chính là hạnh phúc. Tiêu Tinh ngừng một lát rồi khẽ nói: Giống như Tiểu Quyên vậy, mẹ nó được sống sung sướng là niềm hạnh phúc của nó.
Tuy quan niệm về hạnh phúc của ba chúng ta không giống nhau, nhưng liệu đó có phải hạnh phúc thực sự của mày không?
Tiêu Tinh mày không biết rằng mẹ Kỳ Quyên đã mất rồi, cái mà nó gọi là ước mơ hạnh phúc cũng đã tan vỡ rồi. Những ngày qua nhìn thấy nó cố tỏ ra mạnh mẽ, thấy nó thu mình lại rồi khóc, mày biết taoi đau thế nào không? Mày yêu mỹ thuật như vậy nhưng thực sự mày định kết hôn với một người đàn ông lạ để rồi cô dơn suốt đời hay sao? Đời người con gái nếu chọn nhầm người đàn ông trong đời thì không chỉ dung ba chữ không quan trọng là xong đâu…
Vệ Nam biết Tiêu Tinh là người đã quyết làm gì thì sẽ không thay đổi, ngày mai là cử hành hôn lễ, ván đã đóng thuyền rồi, bây giờ có nói gì cũng vô ích. Vệ Nam không thể nói cho cô ấy biết tin mẹ Kỳ Quyên đã mất. Trong ngày đại hỷ này, Vệ Nam không cảm thấy vui chút nào, chỉ có thể gượng cười, khẽ nắm tay Tiêu Tinh và nói: Tiêu Tinh, dù thế nào đi nữa mày phải biết tự chăm sóc mình, không vui thì về nước, có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo.
Tiêu Tinh cười, nắm chặt tay Vệ Nam, chân thành nói: Thôi, mày đừng lo cho tao mà. Chẳng phải mày nói tình yêu không phải là tất cả cơ mà, không có tình yêu vẫn sống vui vẻ đấy thôi. Tao thấy thế này rất tốt, Thẩm Quân Tắc là người rất có phong độ, chắc không đối xử tệ bạc với tao đâu. Tao cũng muốn nỗ lực một lần vì mơ ước của mình, với tao đó là hạnh phúc. Nói xong cô ấy véo vào má Vệ Nam và nói: Mày có mang quà cưới sang cho tao không đấy? Tiểu Quyên cũng có quà cho tao chứ? Mau mang ra đây xem nào.
Vệ Nam gật đầu: Nó bận quá, chúng tao mau cho mày bộ tranh mà mày thích nhất đây.
Thực ra lúc này Kỳ Quyên đang nằm trong bệnh viện xem phim hoạt hình, hoàn toàn không biết chuyện Tiêu Tinh kết hôn.
Vốn dĩ Tiêu Tinh muốn cùng Vệ Nam ngủ ở nhà mới, kết quả là buổi tối, Thẩm Quân Tắc đột nhiên gọi điện nói là đã cho xe qua đón Vệ Nam và Lục Song đến khách sạn ở. Tiêu Tinh có chết cũng không chịu, nhất định đòi ngủ cùng Vệ Nam.
Thẩm Quân Tắc bảo Vệ Nam nghe máy, Vệ Nam cầm chặt điện thoại.
Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm lắng, lạ lùng, không chút biểu cảm, chỉ khẽ nói vài câu, nhờ Vệ Nam sáng mai gọi Tiêu Tinh dậy, đừng để xe hoa đến rước rồi mà mắt vẫn còn thâm quầng. Tuy chỉ nói chuyện vài câu nhưng Vệ Nam thấy người này rất có phong độ, có lẽ đúng như Tiêu Tinh đã nói, đó là một người đàn ông tốt.
Dù không yêu anh ta nhưng kết hôn xong chắc cũng sống được với nhau. Trên thế gian này đâu có nhiều cặp vợ chồng yêu nhau đến tận lúc chết. Bố mẹ mình lấy nhua là do mai mối, chẳng phải vẫn sống yên ổn suốt đời sao?
Nghĩ vậy Vệ Nam bỗng thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Người đó đồng ý để Tiêu Tinh học mỹ thuật, xem ra cũng là người tốt. Thấy Tiêu Tinh cười vui vẻ, Vệ Nam nắm chặt tay cô ấy rồi khẽ nói: Mày thấy vui thì tốt, không vui thì về nước, tao nuôi mày. Tiêu Tinh cười: Làm sao tao dám để mày nuôi được, yên tâm đi, tao nói với anh ta rồi, sau khi kết hôn việc ai nấy làm, không liên quan gì đến nhau, nếu tao tìm được người mình yêu thì anh ta sẽ ký vào đơn li dị.
Tối hôm ấy, Vệ Nam và Tiêu Tinh ngủ cùng với nhau, nói rất nhiều chuyện, dường như không thể nói hết chuyện, giống như biết rằng sau này không có cơ hội được tâm sự như thế này nữa nên mới cố gắng trân trọng buổi tối này.
Hồi nhỏ, tất cả đều hồn nhiên, ngây thơ, vô ưu vô lo, cùng nắm tay nhau đi dạo phố, có lúc đi suốt cả buổi chiều không mua được thứ gì nhưng vẫn thấy vui, đứng trên cầu cườu khúc khích.
Quãng thời gian vô ưu vô lo ấy, tình bạn thuần khiết ấy là báu vật quý giá nhất mà ba người nâng niu trong ký ức của mình.
Về sau, Vệ Nam thích Hứa Chi Hằng, yêu thầm trong một thời gian dài.
Về sau, vì học hành bận rộn, lên cấp ba Tiêu Tinh phải thôi học lớp mỹ thuật.
Về sau, mẹ Kỳ Quyên bị ung thư vú.
Về sau, Vệ Nam và Hứa Chi Hằng kết thúc thảm hại, mẹ Kỳ Quyên qua đời, Tiêu Tinh ở nước ngoài, kết hôn với một người đàn ông lạ.
Năm tháng trôi đi thật nhanh, chưa kịp nhớ lại những ký ức tươi đẹp đã qua thì đã phải xa nhau, mỗi người một phương.
Ngày hôm qua sẽ bị ngày hôm nay, ngày mai thay thế, tình cảm gắn bó sẽ không phai nhạt, luôn quan tâm đến nhau…
Dù bạn và tôi có lạc nhau giữa thành phố náo nhiệt thì tình bạn sẽ xuất hiện trong giây phút đầu tiên…
Bạn của tôi, chỉ cần bạn bị cô đơn đè nén đến nỗi không thể thốt thành lời, giây phút đầu tiên tôi sẽ quan tâm đến bạn…
Bài hát đã từng hát đi hát lại rất nhiều lần, đến nay đã không còn nhớ đoạn sau nữa rồi.