Mới vừa vào nhà hàng, Duy Nhất đã nhìn thấy Cầu Chí Dương ngồi chỗ gần nhất.
Sau sự kiện ly hôn của Lãnh Ngạn, cô vốn đã thay đổi cách nhìn về ấn tượng với Cầu Chí Dương, nhưng chân tướng sự kiện tai nạn xe cộ của mẹ đã rõ ràng, muốn cô thản nhiên đối mặt với Cầu Chí Dương, cũng không làm được, mặc dù, cô hiểu tai nạn xe cộ không liên quan gì đến anh.
“Tử Nhiên, chúng ta đi thôi! Em không muốn ăn!” Duy Nhất nhẹ giọng nói với Doãn Tử Nhiên.
Doãn Tử Nhiên hiểu rõ cô, gật đầu, “Đổi chỗ khác!”
Nhưngmà, lúc này Cầu Chí Dương đã thấy cô, đứng lên đuổi theo cô, “Duy Nhất! Đợi đã!”
Duy Nhất quay đầu lại theo bản năng, phát hiện trên lối đi phòng vệ sinh, Lãnh Ngạn đang định ra ngoài, cô lòng dạ rối bời, co cẳng chạy, người này, là tâm ma của cô, không cần bất kỳ pháp lực nào, có thể hoàn toàn đảo loạn suy nghĩ của cô, cô chỉ có thể trốn, chỉ có thể trốn…
“Cẩn thận! Đừng chạy!” Doãn Tử Nhiên đi lên trước kéo cô lại, “Cẩn thận đứa nhỏ!”
Duy Nhất khẩn trương khắp người die nda nlee qu ydon đầy mồ hôi, “Đi mau! Em nhìn thấy Lãnh Ngạn rồi!”
Doãn Tử Nhiên thở dài, cười nhạt, cô nhóc này, cho dù lúc nào cũng không để Lãnh Ngạn xuống được, chỉ có điều chính cô còn chưa ý thức được thôi!
Lên xe, Doãn Tử Nhiên chậm rãi khởi động xe, Duy Nhất nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong lúc vô tình phát hiện xe quen thuộc của Lãnh Ngạn ở bãi đậu xe, xuyên qua cửa kính chắn gió, có thể nhìn thấy cặp búp bê treo trên gương chiếu hậu, chính là đôi búp bê cô ném ra ngoài cửa sổ không tìm thấy…
Thì ra bị anh lấy đi rồi…
Đau trong lòng lại dây dưa vụn vặt bò khắp lồng ngực, cảm giác không thể hô hấp khiến cho cô muốn khóc cũng không khóc được, thì ra đau đến cực hạn chính là không có nước mắt…
Bên trong nhà hàng, Lãnh Ngạn từ trong góc tối lắc mình ra ngoài, Cầu Chí Dương không đuổi theo Duy Nhất, xoay người vội vã nói với Lãnh Ngạn, “Duy Nhất! Tôi vừa nhìn thấy cô ấy!”
Lãnh Ngạn lại bình tĩnh lạ thường, “Tôi cũng thấy!”
“Cậu…” Cầu Chí Dương bị tỉnh táo của bạn đánh ngã, “Cậu đúng là núi băng hả? Nhìn thấy Duy Nhất còn cố ý không ra?”
Lãnh Ngạn ngồi xuống, không mặn không nhạt nói, “Vậy tôi đi ra, cô ấy sẽ không đi nữa?”
“Tôi thật sự phục cậu!” Cầu Chí Dương ngồi xuống đối diện, “Rốt cuộc cậu có ý gì? Rõ ràng nhớ cô ấy, lại không tiếp cận cô ấy, còn sợ cô đơn, mỗi ngày tốn công mấy người chúng tôi luân phiên cùng cậu, sắp mệt chết đi được!”
Lãnh Ngạn quan sát cậu ta, lạnh lẽo trong mắt bắn ra bốn phía, “Có phải cậu không muốn cùng tôi, cậu đi đi!”
Cầu Chí Dương bị nghẹn họng không nói được tiếng nào, một hồi lâu, “Được, được, coi như tôi nợ cậu! Ôi! Nếu không phải vì mẹ tôi, hai người cũng sẽ không tách ra!”
“Cũng không thể nói vậy! Bây giờ bác gái die enda anle equu ydonn cũng rất thê lương! Xử thế nào?” Ánh mắt Lãnh Ngạn dần nhẹ nhàng.
“Chúng tôi bổ sung tất cả tiền tham ô, nhưng liên quan đến mạng người, xử giam cầm cả đời.”
Lãnh Ngạn đưa tay vỗ vỗ bả vai Cầu Chí Dương, “Chí Dương…”
Lời an ủi còn chưa ra khỏi miệng, Cầu Chí Dương đã cười, “Không có gì, không cần an ủi tôi, nói như thế nào đây, nhân quả tuần hoàn, nếu mẹ tôi làm, sẽ phải phụ trách, đây là chuyện không có cách nào, chỉ có điều kéo theo cậu, tôi rất đau lòng.”
Lãnh Ngạn lắc đầu, “Không, nói như thế nào đây, chuyện này chỉ có thể chứng minh, tình cảm của tôi và Duy Nhất còn chưa đến bước như trong tưởng tượng của tôi. Đầu tiên do tôi không đúng, không nên gạt cô ấy những chuyện này, chuyện Tĩnh Lam lần trước đã là dạy dỗ, lần này còn chứa tâm lý may mắn, nói một cách thẳng thừng tôi không tin tưởng cô ấy, sợ sau khi cô ấy biết sẽ không tha thứ cho tôi, mà hậu quả chính là càng hỏng bét; thứ hai, Duy Nhất không tin tưởng tôi, nguyên nhân là bởi vì tôi lừa gạt cô ấy quá nhiều, cho nên ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho tôi.”
“Vậy cậu dự định làm sao bây giờ? Cứ tính như thế?” Cầu Chí Dương hỏi.
Lãnh Ngạn trầm mặc một lúc, “Đợi chút đi, đợi cô ấy bớt giận, tôi lại đi tìm cô ấy, trong khoảng thời gian này, cứ nhìn cô ấy từ xa là được rồi.”
Cầu Chí Dương rất không tán thành giọng điệu này, “Đợi cô ấy hết giận? Đợi cô ấy hết giận nói không chừng đã trở thành người của Dịch Hàn và Doãn Tử Nhiên! Còn đứng từ xa!”
Lãnh Ngạn mỉm cười, “Vậy sao cậu cũng đứng từ xa, nhìn cô ấy trở thành người của tôi?”
Cầu Chí Dương đang bưng một ly nước dieendaanleequuydonn lên uống, nghe xong lời này “Phụt” một cái, nước phun đầy người Lãnh Ngạn.
Lãnh Ngạn vừa lau nước vừa cười, “Cũng vậy cả! Đừng nói cô ấy không yêu hai người kia, cho dù cô ấy thật sự thay lòng, chỉ cần cô ấy sống tốt, là được!”
“Ôi! Cạn chén đi! Nan huynh nan đệ *!” Cầu Chí Dương nâng ly nhẹ nhàng cụng ly bạn.
(*) nan huynh nan đệ: người cùng cảnh ngộ, bạn khố rách áo ôm, cá mè một lứa.
Ban đêm, Duy Nhất về đến nhà, không thèm nghĩ đến những chuyện không vui kia nữa, ngồi bàn đọc sách thiết kế mẫu búp bê mới, suy nghĩ lại như đi vào cõi thần tiên.
Đồng hồ báo thức tích tắc, bất giác lại là nửa đêm, cô cúi đầu, ngực lập tức chua xót đau đớn, viết đầy trên giấy không phải bản thiết kế, mà là đầy chữ “Lãnh Ngạn”.
Cô tức giận vứt bút, ngã thẳng xuống giường, ép mình ngủ, nhưng mà, trằn trọc trở mình, cô suốt đêm không cách nào ngủ, có lúc thật vất vả mới khép mi mắt, trước mắt lại tràn đầy mặt Lãnh Ngạn, vì vậy trong lòng đau đến tỉnh.
Tình trạng như vậy thật ra vẫn luôn tồn tại, từ khi cô từ Hy Lạp trở về đã không có cảm giác ngủ ngon, cô thật sự không biết, đây có phải trời cao trừng phạt cô yêu người không nên yêu không…
Mỗi khi mặt trời lên, rời giường soi gương, nhất định mang theo hai mắt gấu mèo, hôm nay, quả nhiên cũng không ngoại lệ…
Lại qua một tuần, bé cưng nhất định lớn thêm không ít, Duy Nhất vuốt ve bụng như bình thường, nói chuyện với bé cưng, rồi ra cửa đi bệnh viện.
Vẫn là ngày đông sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp, Duy Nhất tự mình ngồi tàu điện ngầm đến bệnh viện.
“Bác sỹ, cục cưng có tốt không?”
Sau khi kiểm tra xong, Duy Nhất đầy lòng hy vọng hỏi.
Bác sỹ nhìn bản ghi chép kiểm tra của cô, “Cục cưng phát triển hơi chậm, cô quá gầy, phải ăn nhiều thêm chút, còn có, trước cô có tiền sử sinh non, bình thường phải chú ý, tốt nhất ra cửa để người ta đi cùng cô, cha đứa bé đâu?”