Thế giới này cái gì đả thương người nặng nhất? Tình cảm! Tình cảm chém người không thấy máu! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cuối cùng cậu cũng không qua được cửa ải là cô ấy!” Địch Khắc cầm ly của Hàn, tự châm thêm rượu.
“Cậu đừng nói bậy!” Dịch Hàn cau mày, càng thêm thâm trầm.
Địch Khắc cười lạnh, “Tôi nói bậy? Mới đầu mục đích của cậu là đến gần Nhiễm Duy Nhất, lợi dụng cô ta trả thù Lãnh Ngạn, cướp người yêu của anh ta giống như năm đó Lãnh Ngạn cướp người yêu của cậu, cũng lấy đầu mối có giá trị trên người Duy Nhất nhằm làm hỏng Lãnh Ngạn, nhưng đến cuối cùng thì sao? Chẳng những không túm được Duy Nhất, lại còn khờ dại bất chấp tính mạng đi cứu cô ta! Không phải cậu đã cắm đầu ngã vào lưới tình thì là gì?”
“Chuyện cười!” Dịch Hàn xì mũi coi thường, “Tôi giống như người ngã vào lưới tình sao?”
“Không giống!” Địch Khắc giễu cợt, “Mà xác định là đúng!”
“Đừng đoán lung tung!” Dịch Hàn phiền muộn, “Tôi chỉ không muốn huyết mạch cuối cùng của nhà họ Lãnh vùi thân trong biển lửa, tôi hoàn toàn vì đứa bé của Duy Nhất! Lại nói, thù oán với tôi chính là cậu ta, tôi muốn trả thù cũng là cậu ta, không liên quan đến người khác!”
“Nhà họ Lãnh?” Địch Khắc nghiền ngẫm nhớ kỹ từ này, “Không nhìn ra tình cảm của cậu với nhà họ Lãnh đủ sâu! Là ai ban đầu nói muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình, đoạt không lại thì hủy diệt? Bây giờ nhìn lại cậu không chỉ muốn giữ lại huyết mạch của nhà họ Lãnh, có phải vì không để cho huyết mạch trở thành mồ côi, cũng muốn bảo vệ cả cha mẹ của nó không?”
Dịch Hàn nắm chặt chai rượu thủy tinh trong tay, đốt ngón tay hơi trắng bệch, “Không thể nào! Tôi vĩnh viễn không tha thứ cho cậu ta! Tên tiểu nhân hèn hạ! Cướp người phụ nữ của tôi, cướp tài sản thuộc về tôi, làm cho tôi rơi vào chỗ chết, tai nạn xe cộ? Ngoài ý muốn? Tôi muốn cho cậu ta biết, cái gì gọi là ngoài ý muốn!”
Trước mắt anh hiện ra cảnh nhiều năm trước kia, sau khi say rượu anh lái xe như bay trên đường núi, đi tới vách đá, đạp mạnh thắng xe, thắng xe lại không ăn…
Khoảnh khắc khi rơi xuống vách đá, anh nhớ mang máng, khi chạy về nhà xe anh vẫn còn tốt, đêm đó chỉ có Lãnh Ngạn đi vào gara để xe, mà Lãnh Ngạn không chỉ là cao thủ đua xe, còn là cao thủ thay lắp…
Cũng may, ông trời có mắt, anh lại có thể nạn lớn không chết, chỉ có điều, gian khổ trong chuyện này chỉ có anh có thể nhận thức!
Xe lăn trên vách đá xuống, rơi xuống tận đáy vực, mắt thấy sắp nổ, nhưng hai chân của anh bị mắc kẹt, thế nào cũng không ra được, quyết nhẫn tâm, anh dùng hết sức kéo, ra sức kéo…
Mới vừa lăn ra xa được mấy mét, sau lưng chính là tiếng nổ vang, anh quay đầu lại, nhìn thấy chân gãy của mình bắn ra ngoài, bay thấp trên mặt đất…
Đau, hận, vô tận…
Anh thề, anh nhất định phải trở về! Đòi lại tất cả!
“Lãnh Ngạn! Tao đối xử với mày không tệ, tại sao phải đối xử với tao như vậy?” Bốp một tiếng, chai rượu vỡ vụn, ngón tay bị mảnh vụn cắt, máu tươi chảy ròng ròng, “Lãnh Ngạn! Tao muốn mày nợ máu phải trả bằng máu!”
“Thật sao?” Địch Khắc lạnh nhạt nhìn anh, nhấp một ngụm rượu, “Sau đó thì sao? Giúp cậu ta nuôi bà xã? Nuôi con mồ côi? Tôi nói, mối tình đầu của cậu thì làm thế nào? Cô ta và Duy Nhất, đến lúc đó cậu nuôi ai?”
“Không được nhắc tới người phụ nữ kia! Đồng bọn thông đồng với Lãnh Ngạn! Kết quả, cuối cùng không phải bị Lãnh Ngạn vứt bỏ! Tự làm tự chịu! Người phụ nữ như vậy, đã sớm không đáng để tôi nhớ nhung! Nhớ, Lãnh Dực chết! Người phụ nữ trong lòng anh ta cũng chết!” Lòng Dịch Hàn đã sớm bị người phụ nữ này mà chết, yêu quá sâu, hận quá sâu, chỉ có điều, anh yêu cô em gái đơn thuần đã sớm rời xa.
“Đừng nói tôi, cậu thì sao? Cậu xử lý như thế nào?” Dịch Hàn nuốt một ngụm lớn, “Con của cậu, Mỹ Mỹ của cậu! Nói tất cả muốn cậu cẩn thận, sao lại có đứa bé!”
Địch Khắc nhún vai, “Làm sao tôi biết? Tôi cho rằng Mỹ Mỹ vẫn uống thuốc, ai ngờ…”
“Thật sự quyết định mang cô ấy về Mỹ?”
Địch Khắc lắc ly rượu, chất lỏng màu đỏ hiện ra ngày xảy ra vụ cháy, Mỹ Mỹ hoảng hốt chạy vào tìm anh, sắc mắt tái nhợt, trái tim trầm xuống, “Sẽ không! Gia tăng tốc độ, tháng này chúng ta sẽ làm chuyện nên làm, sau đó ly hôn, phá bỏ đứa bé, trở về nước Mỹ!”
Dịch Hàn khẽ gật đầu, “Vậy cậu phải kêu Mỹ Mỹ nắm chặt hành động một chút! Tôi cũng không muốn kéo dài! Nhiều nhất một tháng, kết thúc tất cả kế hoạch!”
“Cậu thì sao? Quay lại nước Mỹ sao?” Địch Khắc nhìn anh.
Dịch Hàn rơi vào trầm tư, không nói…
Địch Khắc cười khẽ, “Thôi, không đề cập nữa, có thời gian nhớ đến thăm tôi!”
Đêm, sâu lắng.
Lãnh Ngạn từ nhà họ Doãn ra cũng không trở về nhà, mà đi nhà cũ.
Sáng hôm nay Tần Nhiên đã đưa quản gia và Tĩnh Lam đi nông thôn, tin má Tằng chết còn chưa báo cho cha con bọn họ.
Hiện giờ nhà họ Lãnh là một tòa nhà bỏ không.
Xe chậm rãi chạy vào cổng sắt, tất cả đều vẫn như cũ.
Anh đã lớn lên ở đây, tình cảm với nơi này rất phức tạp, hận không cách nào nói ra, không đành lòng không cách nào nói rõ, giờ phút này đều dâng lên đầu.
Mỗi một chỗ đều có trí nhớ của anh, trong trí nhớ của anh có má Tằng quan tâm, cha nghiêm nghị, Lãnh Dực không thân thiện, bà bác kỳ thị, ơn cứu mạng của quản gia, thê lương lúc mẹ qua đời, còn nữa, lúc cha hấp hối căm hận anh.
“Đều là mày đứa con bất hiếu! Nếu không phải mày giành vị hôn thê của anh mày, anh mày sao sẽ chết? Là mày hại chết anh mày đấy! Mày đừng mơ tưởng lấy được nửa phần tiền của nhà họ Lãnh! Ban đầu cũng không nên đón mày trở lại!”
Anh khiến cha rất thất vọng sao?
Có lẽ vậy, cha vốn gởi gắm anh rất nhiều hy vọng!
Mặc dù anh đã giải thích vô số lần chuyện này không liên quan đến anh, giải thích đến mệt mỏi, nhưng chỉ phí công, cuối cùng cha vẫn ôm hận mà chết.
Anh lưu luyến từng gian phòng, những khoảng ngắn ấm áp kia lục tục tái diễn, Duy Nhất, Đình Nhi, má Tằng… Đều cùng một nhịp thở với nơi này, tuy nhiên đều rời anh mà đi.
Nhà họ Lãnh này, rốt cuộc là khu nhà cao cấp, hay là phần mộ?
Nơi này trình diễn bao nhiêu gió tanh mưa máu?
Lại còn diễn kịch bao nhiêu lần?
Không, anh không cho phép, Duy Nhất của anh, anh chỉ có Duy Nhất, quyết không thể để cho cô vứt bỏ anh đi nữa…
Im lặng, thu thập dấu vết từng chỗ, có lẽ, nên vĩnh biệt nơi này.