Dịch Hàn được anh nhắc nhở, dần bình tĩnh lại, những gào thét kia trở thành thảm thiết, ngọng lửa trong tròng mắt cũng trở thành đau thương. Đồng tình, xem thường, nhìn cô trên đất che nửa gò ma không ngừng phát run, chỉ có điều, anh không biết rốt cuộc mình đồng tình với cô, khinh bỉ cô, hay đồng tình chính anh, khinh bỉ chính anh…
“Tìm phụ nữ, lau rửa sạch sẽ cho cô ấy!” Dịch Hàn ném lại một câu, đi thẳng ra khỏi phòng.
Chỗ ở lúc này của bọn họ là một khu nhà trọ ngoại ô, Dịch Hàn đứng trên đỉnh núi, gió mùa đông thổi qua đỉnh núi trơ trọi, hiu quạnh, khô khốc.
Địch Khắc đến sau lưng anh, “Cậu vẫn không bỏ được người phụ nữ này?”
Dịch Hàn trầm tư hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, “Cô ấy đã sớm không phải là cô ấy, tôi cũng đã sớm không phải là tôi, chỉ có điều, dáng vẻ này của cô ấy… Địch Khắc, cậu nói mục đích tôi trở về là báo thù?”
“Đúng vậy! Đây là chuyện mà cậu tâm tâm niệm niệm muốn làm!” Địch Khắc khó hiểu nhìn anh.
“Nhưng mà, người phụ nữ này hiện giờ thảm như vậy, thảm còn thê lương hơn trực tiếp nổ súng bắn chết, theo lý thuyết, tôi nên cảm thấy hả giận, phải có khoái cảm báo được thù, nhưng vì cái gì mà vui mừng không nổi đây?” Dịch Hàn nhìn bầu trời bao la âm u dưới sương mù, chân trời dần hiện ra màu đỏ bạc làm thế nào cũng không chiếu sáng được đáy lòng của anh.
“Hàn! Chẳng lẽ cậu định buông tha?” Địch Khắc lo lắng trùng trùng hỏi.
“Không! Tuyệt đối không có khả năng! Ít nhất tuyệt đối không thể bỏ qua cho Lãnh Ngạn! Người phụ nữ kia chuẩn bị xong chưa?” Ánh mắt của anh đã khôi phục bén nhọn.
“Xong rồi!” Địch Khắc gật đầu.
“Vậy đi thôi! Đi nhìn một chút!” Dịch Hàn trở về nhà trọ, sóng mắt bình tĩnh như nước.
Trong căn hộ, Tĩnh Lam đã đổi áo len sạch sẽ, tóc cũng cắt tỉa chỉnh tề, đang ngồi trước cửa sổ ngẩn người, nghe tiếng động, quay đầu lại, trên mặt hết sức mừng rỡ, “Cuối cùng anh cũng trở lại!”
Khoảnh khắc kia, Dịch Hàn hoảng hốt trong nháy mắt, cảm giác giống như bà xã trong nhà mỏi mắt mong chờ ông xã đã lâu không về, vậy mà, câu nói tiếp theo của cô để cho bọt xà phòng của anh tan biến ngay lập tức.
“Mới vừa rồi người kia nói anh biết Ngạn, anh sẽ dẫn tôi đi tìm Lãnh Ngạn, đúng không?” Tĩnh Lam đã chạy đến trước mặt anh.
Lại là Lãnh Ngạn!
Tròng mắt vốn đã bình tĩnh của Dịch Hàn lại nổi lên gợn sóng, là đau, là oán, hay là giận?
Mặc dù Lãnh Ngạn tổn thương cô thành ra như vậy, cô vẫn không thể quên cậu ta sao?
Ánh mắt anh nhìn vào vẻ trông mong trong tròng mắt cô, cô thế mà lại mỉm cười với anh, cười một tiếng tràn đầy tin tưởng và mong đợi, giống như ngày hôm qua, chưa từng đi xa…
Lòng anh hơi rung nhẹ, những khổ sở anh đã chịu đựng những năm này lần lượt tái hiện trong đầu anh. Không! Anh không quên được đau đớn khi anh tự làm gãy hai chân bò từ trong xe ra ngoài, không quên được tình cảnh bi thảm thấy chân mình bị nổ bay trên không trung, không quên được khuôn mặt xa lạ đến ngỡ ngàng khi nhìn mình trong gương sau chỉnh hình, không quên được lúc mang chân giả té ngã đau đớn từng lần, không quên được hai bàn tay trắng mò mẫm lăn lộn gian khổ ở nước Mỹ…
Không thể quên! Không thể quên! Thế giới này cho anh, chỉ có thù hận! Chỉ có thù hận!
Lòng anh dần cứng rắn lạnh lẽo, “Đúng! Tôi có thể dẫn cô đi tìm Lãnh Ngạn! Chỉ có điều, cô cũng biết, không dễ dàng đi vào công ty Lãnh Ngạn như vậy, mỗi người đều phải ghi danh, phải hẹn trước.”
“Tôi biết rõ! Tôi biết rõ!” Có người ca ngợi công ty Lãnh Ngạn, cô hết sức vui mừng.
“Cho nên, ký bảng hẹn trước này đi! Ký xong tôi cầm đi giao cho công ty Lãnh Ngạn, chờ sắp xếp để cho chúng ta gặp mặt cậu ta.” Dịch Hàn không biến sắc lấy ra một phần hiệp nghị, che phần phía trên, chỉ chỉ vào chỗ ký tên.
Tĩnh Lam nhíu mày lại, “Tại sao còn muốn ký cái này? Không phải anh quen anh ấy lắm sao?”
Mí mắt Dịch Hàn khẽ nhảy, “Tôi chỉ nói biết, nhưng không phải rất quen, cho nên phải làm việc theo quy định.”
“Nhưng tôi quen thuộc anh ấy! Anh chỉ cần dẫn tôi đến công ty anh ấy là được! Tự tôi có thể đi!” Tĩnh Lam đầu óc hồ đồ lúc này lại vô cùng không phối hợp.
Dịch Hàn nhẫn nại thuyết phục cô, “Cô cũng biết, xưa nay Lãnh Ngạn giải quyết việc chung, không thích nhất là người lợi dụng quan hệ riêng phá hư quy củ, chẳng lẽ không đúng sao?”
Tĩnh Lam cắn bút suy nghĩ một chút, “Cũng đúng, vậy cứ ký đi!”
Cô ngay ngắn nắn nón ký tên ở chỗ của mình, sau đó mặt mày hớn hở đưa cho anh, “Cho!”
Dịch Hàn cười cười, “Ngoan! Ngày mai sẽ dẫn cô đi gặp Lãnh Ngạn!”
Tĩnh Lam gật mạnh đầu, ngồi trở lại cạnh bàn bắt đầu chống cằm ngây ngô.
Nụ cười của Dịch Hàn dần đọng lại, tròng mắt đen nhánh rơi lên chữ ký tinh tế của Tĩnh Lam, ánh sáng trong đầm sâu lóe lên, đi ra khỏi phòng Tĩnh Lam.
Địch Khắc chờ ở bên ngoài, thấy anh ra ngoài, chào đón hỏi, “Như thế nào? Ký?”
“Ký!” Dịch Hàn hả hê cầm hiệp nghị trong tay giơ lên, “Ha ha! Giấy chuyển nhượng cổ phần, 21% cổ phần của Kỳ Thịnh là của tôi!”
Địch Khắc cũng theo đó cười to, “Cộng thêm ngày mai cổ đông nhỏ ký 19%, chẳng phải cậu sẽ có 40% cổ phần, đại cổ đông!”
“Nhưng trong tay cậu ta vẫn có 60%!” Dịch Hàn lại rơi vào dáng vẻ suy tư, “Trong lòng vốn ôm lưới rách cá chết, hy vọng một phát phá hủy Kỳ Thịnh, nhưng thu hoạch được ngoài dự đoán từ chỗ Tĩnh Lam, chẳng lẽ ông trời muốn tôi giữ lại Kỳ Thịnh?”
“Như vậy chưa chắc đã không tốt! Chỉ có điều, chúng ta không bỏ nổi số tiền lớn như vậy mua 60% này rồi!” Địch Khắc nói.
“Có tiền Lãnh Ngạn cũng sẽ không bán! Nói nhảm!” Dịch Hàn trợn mắt nhìn Địch Khắc, lời này thật sự không có ý nghĩa.
Đúng lúc này, điện thoại của Địch Khắc vang lên, là Mỹ Mỹ gọi tới.
“Địch Khắc! Em đã nói với anh, không dễ gì mới nghe được tin tức, ngày mai Duy Nhất muốn đi bệnh viện siêu âm, đây là cơ hội duy nhất ra khỏi cửa của cô ấy, từ sau lần hỏa hoạn trước, Lãnh Ngạn đã nhốt cô ấy ở nhà họ Doãn, không để cho cô ấy ra ngoài!” Mỹ Mỹ vội vã nói.
Địch Khắc hơi thấy kinh ngạc, “Em nói hiện giờ Duy Nhất cũng ở nhà họ Doãn sao? Tại sao?”