Chương 267: Đọ sức (6)

Đọ sức (6)

“Không cần!” Lãnh Ngạn để điện thoại di động xuống.

“Hả?” Doãn Tiêu Trác nhìn anh có chút kinh ngạc, tiếp đó sắc mặt liền biến đổi lớn, “Chẳng lẽ bọn họ đã giết con tin rồi sao?”

Lãnh Ngạn chậm rãi lắc đầu, một lần nữa cầm điện thoại di động lên, gọi lại số điện thoại vừa rồi, quả nhiên đã trong trạng thái tắt máy.

“Chết tiệt! Đối phương thật giảo hoạt, bắn một phát liền đổi sang chỗ khác, số điện thoại cũng chỉ dùng một lần, số điện thoại vừa mới lúc nãy bây giờ đã tắt máy rồi.”

“Vậy hắn đã nói điều kiện gì?” Doãn Tiêu Trác thở phào một cái, chỉ cần người an toàn là tốt rồi!

“Kỳ Thịnh!” Lãnh Ngạn khạc ra hai chữ.

“Công ty Kỳ Thịnh sao?” Cha con nhà họ Doãn cùng đồng thanh kêu lên thành tiếng, hỏi một câu như nhau.

Lãnh Ngạn gật đầu, suy nghĩ nghiền ngẫm xem ai sẽ là người muốn hướng về phía Kỳ Thịnh nhất, chẳng lẽ là kẻ thù của anh? Hay là đối thủ của Kỳ Thịnh? Hay là kẻ thù lúc sinh thời của cha mình? Trong đầu anh hàng loạt giả định rối bời vào nhau, hoàn toàn không có đầu mối, thực sự, trong ấn tượng của anh không hề có người nào như vậy…

“Vậy cậu phải làm sao đây? Báo cảnh sát đi!” Doãn Tiêu Trác đề nghị.

“Không thể báo cảnh sát!” Lần này là Lãnh Ngạn và Doãn lão gia đồng thanh nói một câu. Doãn lão gia nhìn Lãnh Ngạn một chút: “Không thể báo cảnh sát! Duy Nhất sẽ gặp nguy hiểm!”

“Đúng vậy!” Lãnh Ngạn gật đầu, “Còn nữa, trong bụng của Duy Nhất còn có bảo bảo! Không nên báo cảnh sát!”

“Chẳng lẽ anh muốn cho hắn Kỳ Thịnh thật sao?” Doãn Tiêu Trác hỏi đầy vẻ kinh ngạc.

Lãnh Ngạn cười khổ, “Bản thân tôi cũng muốn cho đi lắm! Tôi cũng muốn có thể cho hắn được! Trước giờ cổ phần Kỳ Thịnh cũng không phải là của tôi, tôi biết cho thế nào đây?”

“ Kỳ Thịnh không phải của anh thật à? Tôi vẫn tưởng rằng anh lừa gạt Tĩnh Lam!” Doãn Tiêu Trác không sao tin được.

Lừa gạt Tĩnh Lam? Anh lại cười khổ một lần nữa.

Rất lâu rồi, khi ấy còn chưa có Duy Nhất, thật sự anh không biết mình còn sống là vì cái gì nữa.

Năm đó nhà họ Lãnh đại loạn, công ty cũng bị lâm vào cảnh đình trệ không thấy tương lai, cho dù từng ngày từng đêm anh đã phục hồi lại công ty từ bên bờ vực phá sản, nhưng công ty die nda nle equ ydo n cũng không phải thuộc về bản thân anh. Anh đã tự nói với mình, không cần quan tâm đến những thứ hư vô đó làm gì. Anh là một thành viên trong nhà họ Lãnh, dù đối với anh, chuyện được sinh ra trong gia đình này anh cũng không hề thích thú. Nhưng chuyện “máu mủ thân tình” vốn do trời sinh không cho phép anh trơ mắt nhìn tâm huyết cả đời của cha mình cứ như vậy bị trôi theo nước chảy.

Vì vậy, anh vẫn không thay đổi, không oán trách, không hối hận, chỉ có điều, trước sau anh vẫn không thể tìm được cảm giác thân thuộc, không tìm được nơi để dựa vào, giống như cánh bèo trôi, vô tri vô giác.

Mặc dù như thế, anh vẫn dốc hết tâm huyết nửa đời của mình vào Kỳ Thịnh, hoặc là nói cách khác, tựa như anh đã đào tạo đứa con rất cẩn thận.

Anh yêu Kỳ Thịnh, vậy mà, trên thế giới này dường như người yêu Kỳ Thịnh lại không chỉ có một mình anh, mới đầu có quản gia, hiện tại lại có thêm một người nào đó anh chưa biết?

Trong sự yên tĩnh, Doãn lão gia chợt chen lời: “Nếu như hắn đã quyết làm thế nào cũng phải có một công ty, vậy thì hãy cho hắn tập đoàn Doãn thị đi!”

Doãn Tiêu Trác trợn to mắt, “Cha, mặt trời mọc từ hướng tây à?”

“Thằng nhóc chết tiệt này! Lúc này mà còn có tâm tư nói giỡn! Chỉ cần Duy Nhất không sao là tốt rồi !” Trong ánh mắt của Doãn lão gia hiện rõ thần sắc cực kỳ áy náy.

“Bác trai, như vậy sao được?” Lãnh Ngạn thuận miệng gọi câu “bác trai”, quên mất rằng mình đã từng gọi ông là cha.

“Ngạn nhi, bây giờ mà con vẫn còn gọi ta như vậy hay sao?” Doãn lão gia nhìn anh đầy ôn hòa: “Chúng ta là người một nhà, Duy Nhất là con gái của ta, còn phải phân chia rõ ràng là của ai nữa sao? Ta thật có lỗi với mẹ của Duy Nhất, hãy cho ta một cơ hội chuộc tội đi.”

Còn đang nói, điện thoại di động của Lãnh Ngạn để ở trên bàn lại đổ chuông, Lãnh Ngạn cười lạnh: “Quả nhiên lại là số điện thoại mới!”

“Để ta nhận điện thoại!” Doãn lão gia đoạt lấy điện thoại di động, “A lô!”

“Hả? Lại đổi người nhận điện thoại rồi sao? Lãnh Ngạn đâu?” Vẫn là giọng nói khàn khàn đó của đối phương.

“Tôi là Tổng giám đốc của Doãn thị, anh có lời gì cứ nói với tôi là được rồi! Chẳng phải là anh muốn công ty sao? Được! Tôi có thể cho anh, tôi sẽ cho anh Doãn thị!” Tay Doãn lão gia cầm điện thoại di động hơi bị run rẩy.

“Ha ha! Thiên hạ lại có người tốt như vậy sao?” Đối phương cười mấy tiếng giễu cợt, thoáng vẻ hung tợn, nói: “Gọi Lãnh Ngạn ra nghe điện thoại! Nếu như các ngươi còn muốn nhìn thấy dieendaanleequuydonn người con gái kia nói! Hay là, hiện tại trước tiên tôi cứ đá vào bụng của cô ta một phát đã nhỉ? Cho các người biết thế nào là lễ độ?”

“Không, đừng! Để tôi bảo Lãnh Ngạn ra nghe!” Doãn lão gia luống cuống, đưa điện thoại trả lại cho Lãnh Ngạn.

Lãnh Ngạn bình tĩnh nói: “Tôi là Lãnh Ngạn đây.”

“Lãnh Ngạn! Tao cảnh cáo mày đó, đừng có chơi trò đuổi bắt với tao! Tao nói lại rõ ràng một lần nữa, tao chỉ muốn Kỳ Thịnh! Những thứ gì gì khác đó tao không cần!”

Lãnh Ngạn trầm tư, “Được! Nhưng trước hết tôi muốn nghe thấy tiếng của vợ tôi đã! Tôi muốn xác nhận được rằng cô ấy vẫn bình an vô sự.”

Người nọ hơi chần chờ: “Được! Tao sẽ bảo cho con bé đó tới đây.”

Sau một hồi những tiếng lục cục của tạp âm, Lãnh Ngạn nghe thấy trong điện thoại di động truyền đến một tiếng nhẹ nhàng: “Ngạn!”

Tất cả thần kinh của anh chợt thấy hưng phấn lên bởi một tiếng gọi khẽ khàng dịu dàng kia, lập tức tinh thần của anh chấn động rất lớn: “Duy Nhất, em không sao chứ? Con thế nào rồi? Nó có khỏe không?”

“Ngạn, em rất khỏe, con cũng rất khỏe! Ngạn, em nhớ anh, anh hãy cho bọn hắn Kỳ Thịnh đi! Cho đi! Em muốn về nhà! Em không muốn ở lại chỗ này!”

“Duy Nhất…” Anh cảm thấy lời của Duy Nhất có gì đó nghe là lạ, còn đang muốn nói thêm vài lời nữa những giọng nói trong điện thoại đã thay đổi.

“Lãnh tiên sinh, mày có nghe thấy gì không, chỗ này vừa dơ bẩn lại vừa tồi tàn, lại còn rất lạnh nữa! Vợ của mày cũng không die enda anle equu ydonn còn đồ ăn! Nếu như mày không muốn vợ mày phải chịu khổ sở, không muốn vợ mày bị sinh non như đã nói, hãy nhanh chóng giao lại Kỳ Thịnh cho tao, xem ra vợ của mày còn khôn hơn mày nhiều đấy! Ha ha ha!”

Ánh mắt của Lãnh Ngạn chợt lóe, “Được! Tôi cho anh! Nói đi, chuyển cho ai? Cho tôi những tin tức có liên quan!”

Đối phương lại cười lạnh, “Lãnh tiên sinh quá thông minh, lúc này cho người đưa thư tới để báo cho mày chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Tối nay mười giờ, mày mang theo luật sư đến số 128 bến tàu Lợi Cảng, nhớ mang tất cả những tài liệu đã được chuẩn bị đầy đủ xong xuôi, chỉ để lại chỗ cần tao ký tên là được, sau khi ký xong, dĩ nhiên người sẽ được thả ra. Nhớ, đừng có mà báo cảnh sát, không được mang vệ sĩ đi cùng, nếu không, hãy chờ mà đi nhặt xác cho vợ và con trai của mày!”

Hai tròng mắt của Lãnh Ngạn nheo lại, anh cắn răng, “Được! Không gặp không về!”

Điện thoại nói đến đây liền bị cắt đứt, Doãn Tiêu Trác vội vàng hỏi, “Duy Nhất có khỏe không? Anh cho bọn hắn Kỳ Thịnh thật sao? Làm sao anh lại phải cho chứ? Rốt cuộc là ai muốn Kỳ Thịnh vậy?”

Lãnh Ngạn ngước mắt lên: “Duy Nhất không sao hết, tôi không biết đối phương là người nào!”

“Vậy bây giờ anh dự định làm thế nào?” Doãn Tiêu Trác gấp gáp hỏi.

Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Status: Completed Author:

Ngày kết hôn đó, không có nghi lễ, không có khách mời, không có chúc phúc, thậm chí… không có cả chú rể.

Được rồi, được rồi, nhiệm vụ của cô chính là nối dõi tông đường cho anh ta, vậy nên cô sẽ chờ anh ta bịt kín mắt “sủng hạnh” mỗi tuần một lần. Nhưng tại sao khi cô tham gia tiệc tùng cùng bạn thanh mai trúc mã, lại bị một ánh mắt như chim ưng săn mồi nhìn chằm chằm không rời, cảm giác này rất sợ hãi…

Anh ta là ai? Núi băng trong truyền thuyết nhà giàu số một Lãnh Ngạn?

Nếu đây rốt cuộc chỉ là một trò chơi, như vậy, sau cùng là ai cúi đầu nỉ non: Duy Nhất, em là Duy Nhất của anh…

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset