Chương 271: Lưới rách cá chết

Lưới rách cá chết

Tối nay, nhất định là đêm không yên tĩnh.

Vẫn là nhà trọ kia, Dịch Hàn ngồi trên ghế sa lon, lo lắng chờ đợi Nhĩ Đinh Nam trở về.

Địch Khắc đi tới hỏi, “Như thế nào? Còn chưa tới? Người mua bên kia đã thỏa thuận rồi, lập tức sẽ đến.”

“Còn chưa có!” Dịch Hàn ép mình hết sức tỉnh táo.

Địch Khắc đi qua đi lại trong phòng, dừng lại hỏi, “Nhất định phải bán sao? Không phải cậu trăm phương ngàn kế muốn đoạt lại Kỳ Thịnh sao? Bây giờ lấy lại muốn bán đi, còn bán giá thấp như vậy!”

“Địch Khắc, không thấp! Mặc dù giá tiền này thấp hơn rất xa so với giá trị bản thân Kỳ Thịnh, nhưng mà có số tiền đó chúng ta đi đâu cũng có thể tùy tiện tạo một Kỳ Thịnh. 60% cổ phần này, chúng ta lấy không chính đáng, Lãnh Ngạn không phải kẻ nhu nhược, chỉ sợ chúng ta ngồi không vững, đêm dài lắm mộng, không bằng nhân cơ hội này bán giá thấp, sau đó giải quyết dứt khoát sạch sẽ chuyện đằng sau, cao chạy xa bay, đổi tên đổi họ, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa!” Dịch Hàn thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng đã nổi sóng mãnh liệt.

“Vậy còn người phụ nữ kia? Cậu định làm sao bây giờ?” Địch Khắc chỉ vào phòng Tĩnh Lam.

Dịch Hàn im lặng hồi lâu, cuối cùng phun ra một câu, “Đưa đi bệnh viện tâm thần.” Cũng khẽ gần như không nghe được.

“Còn Duy Nhất? Còn mạng Lãnh Ngạn? Cậu đều không cần?” Địch Khắc nhìn Dịch Hàn trước mắt, ban đầu thề son sắt muốn đẩy Lãnh Ngạn vào chỗ chết, đến cuối cùng sẽ thay đổi sao?

Dịch Hàn trầm tư, “Muốn! Đương nhiên là muốn! Lãnh Ngạn nhất định không thể bỏ qua, tôi muốn xử lý lại cậu ta! Về phần Duy Nhất…” Anh rơi vào trầm mặc.

“Duy Nhất chịu đi theo cậu sao?” Địch Khắc hỏi.

Dịch Hàn lắc đầu, “Tôi sẽ phụ trách cuộc sống của cô ấy, cho dù ở đâu, cũng sẽ gửi tiền cho cô ấy, để cho cô ấy vô tư mà nuôi lớn đứa bé!”

Đây là chỗ anh thất bại nhất đi! Anh nghĩ thế nào cũng không thông, rốt cuộc mình kém Lãnh Ngạn chỗ nào, tại sao die enda anle equu ydonn những người phụ nữ này đều yêu Lãnh Ngạn! Nhưng mà, bản thân anh yêu ai đây? Duy Nhất? Tĩnh Lam? Hay là Tĩnh Lam lúc trước? Anh không hiểu…

Trước mắt anh chỉ rõ ràng một chuyện – cho dù anh yêu ai, cuộc sống sau này của anh đều là vong mệnh thiên nhai *, người nào đi theo anh chưa hẳn sẽ hạnh phúc…

(*) vong mệnh: lưu vong, chạy trốn; thiên nhai: chân trời, nơi xa xăm. Vong mệnh thiên nhai: cuộc sống trốn chạy khắp nơi.

Kết quả báo thù như vậy, là anh muốn sao? Vẫn không hiểu…

Ngoài cửa vang lên tiếng còi xe dồn dập, kế tiếp là tiếng bước chân lộn xộn.

“Trở lại!” Địch Khắc phấn chấn, ra cửa nghênh đón.

Quả nhiên, người đàn ông đeo bông tai đi theo phía sau.

“Lấy được sao?” Dịch Hàn vội hỏi.

“Lấy được!” Người đàn ông đeo bông tai hưng phấn đưa túi bịt kín cho Dịch Hàn.

Dịch Hàn mừng rỡ không thôi, nhận lấy túi bịt kín, mở ra kiểm tra kỹ từng tờ, vừa nhìn vừa tự nói, “Không sai, là chữ ký của chính Lãnh Ngạn, tôi quá quen thuộc!”

“Không thành vấn đề sao? Thật tốt quá! Vậy tôi lập tức liên lạc người mua!” Địch Khắc bắt đầu gọi điện thoại.

Thời gian trò chuyện đền bù tổn thất, nhưng quá trình nói chuyện điện thoại lại làm cho Dịch Hàn run sợ trong lòng, chỉ nghe Địch Khắc không ngừng nói, “Cái gì? Cái gì?!” Hình như có chuyển biến long trời lở đất.

Rốt cuộc chờ Địch Khắc nói điện thoại xong, Dịch Hàn không kịp chờ đợi hỏi, “Thế nào?”

“Xong đời! Người mua nói chúng ta lừa ông ta, ông ta nói ông ta điều tra, Lãnh Ngạn vốn không thể chuyển nhượng cổ phần của Kỳ Thịnh, cậu ta không có quyền chuyển nhượng!” Địch Khắc kinh ngạc nhìn Dịch Hàn chằm chằm.

“Vậy… Hiệp nghị này? Không có hiệu quả?” Dịch Hàn nhìn đồ mất trăm phương nghìn kế mới lấy được, không thể tin sẽ là giấy vụn, ngoài tức giận, còn hận mình, “Sao tôi chưa từng nghĩ đến sẽ đi thăm dò chứ? Sơ suất quá! Cứ chắc chắn cậu ta làm tổng giám đốc, thì cổ phần cũng của cậu ta!”

“Nói vậy vô dụng! Kế tiếp làm thế nào?” Địch Khắc giật lấy giấy trong tay Dịch Hàn ném xuống đất.

Dịch Hàn nhìn giấy trắng đầy con dấu bay xuống, chênh lệch trong lòng không cách nào điều chỉnh.

“Hàn! Nói chuyện! Kế tiếp làm thế nào?” Địch Khắc hét lớn, thức tỉnh Dịch Hàn.

Anh nắm quyền, “Làm thế nào? Lưới rách cá chết! Gọi điện thoại cho Mỹ Mỹ, muốn cô ta hành động trước die nda nle equ ydo n khi trời sáng, sau đó, cậu!” Anh chỉ vào người đàn ông mang bông tai, “Tìm người chuẩn bị sẵn sàng, nếu như…!”

Nói tới đây anh dừng lại, chỉ nói, “Địch Khắc, chuẩn bị xong thuyền, Lãnh Ngạn vừa xong đời, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này!”

“Được!” Hai người lập tức rời đi.

Sắc mặt Dịch Hàn vốn trắng nõn trong nhiệt độ ngày đông càng trở nên thâm trầm…

Đợi hai người rời đi, anh cũng bấm một cú điện thoại, “Alo, Smith hả? Tôi là Dịch Hàn. Nghe nói gần đây ông có hứng thú với hạng mục hợp tác của Kỳ Thịnh và tập đoàn Doãn thị?”

“Thế nào? Cậu cũng có hứng thú?” Đối phương cảnh giác lên tiếng.

“Ha ha!” Dịch Hàn cười một tiếng, “Tôi không có hứng thú, chẳng qua tôi có chút tin tức bên trong không biết Smith tiên sinh có cảm thấy hứng thú không?”

“Tin tức bên trong?” Đối phương lên giọng đã chứng minh có hứng thú với anh.

“Đúng vậy!” Bí mật buôn bán giữa Kỳ Thịnh và tập đoàn Doãn thị, còn nữa, chắc Smith tiên sinh cũng cảm thấy hứng thú với quan hệ mật thiết giữa Lãnh Ngạn và nghị viên bị bắt, chứng cứ hối lộ của cậu ta chứ?”

“Có giá trị như vậy? Cậu sẽ tiện nghi cho tôi? Nói đi, cậu cần giá trên trời gì?” Đối phương hiển nhiên đã động lòng.

“Ha ha ha! Ông xem rồi cho, coi như tôi tặng nhân tình! Hai chúng ta qua lại lâu như vậy, biết ông có ý tứ với hạng mục của bọn họ, sao lại không giúp bạn bè lâu năm!” Dịch Hàn cười to.

“Tại sao? Bánh nhân thịt trên trời Trung Quốc thật rơi xuống? Hay Dịch Hàn cậu đổi giới tính? Không mang họ Tiền rồi hả?” Smith không hoàn toàn tin tưởng.

“Có tin hay không tùy ông! Chính ông tự suy nghĩ đi! Liên lạc bất cứ lúc nào!” Dịch Hàn tắt điện thoại di động.

Nụ cười, nảy sinh từ khóe môi anh, mang theo đau và hận, tại sao? Chỉ vì hủy diệt, khiến Kỳ Thịnh bị hủy trong một sáng, tập đoàn Doãn thị bị liên lụy theo, đó là xui xẻo của cậu ta! Lãnh Ngạn, tốt nhất không nên ép tôi đi một bước cuối cùng!

Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Status: Completed Author:

Ngày kết hôn đó, không có nghi lễ, không có khách mời, không có chúc phúc, thậm chí… không có cả chú rể.

Được rồi, được rồi, nhiệm vụ của cô chính là nối dõi tông đường cho anh ta, vậy nên cô sẽ chờ anh ta bịt kín mắt “sủng hạnh” mỗi tuần một lần. Nhưng tại sao khi cô tham gia tiệc tùng cùng bạn thanh mai trúc mã, lại bị một ánh mắt như chim ưng săn mồi nhìn chằm chằm không rời, cảm giác này rất sợ hãi…

Anh ta là ai? Núi băng trong truyền thuyết nhà giàu số một Lãnh Ngạn?

Nếu đây rốt cuộc chỉ là một trò chơi, như vậy, sau cùng là ai cúi đầu nỉ non: Duy Nhất, em là Duy Nhất của anh…

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset