“Duy Nhất! Em đi đâu vậy?” Doãn Tiêu Trác đuổi theo.
“Nhanh lên! Đi sân bay! Chốc lát không nói rõ ràng!” Ý niệm trong đầu Duy Nhất khiến cô kích động không thôi.
Cô không tính sai, nhất định không tính sai! Bớt! Gãy chân! Chân giả! Hiện trường tai nạn xe cộ không phát hiện thi thể! Địch Khắc là bác sỹ phẫu thuật thẩm mỹ! Anh ấy hận Lãnh Ngạn! Còn nói anh ấy đấu với Lãnh Ngạn cả đời, anh đều thua! Còn có tên của anh, Dịch và Dực âm đọc giống nhau, Lãnh tương đương với Hàn!
(*) Dịch và Dực đều có cách đọc là [yì]
Nhiều biểu hiện như vậy, rất có thể anh ấy là Lãnh Dực không chết! Cho dù cô đoán sai, cũng phải thử một lần! Nhưng, phát hiện này thật sự quá không thể tưởng tượng nổi!
Doãn Tiêu Trác lái xe mang theo cô ra thẳng sân bay, suốt dọc đường đi anh hỏi Duy Nhất xảy ra chuyện gì, Duy Nhất đều đắm chìm trong suy nghĩ và sự kích động của mình, vốn không chú ý tới Doãn Tiêu Trác nói gì! Doãn Tiêu Trác cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì, không dám hỏi nhiều, chỉ dấm mạnh chân ga xông về phía trước.
Xe lái vào bãi đỗ xe ở sân bay, Duy Nhất đã xuống xe đến thẳng quầy kiểm tra an ninh.
Từ xa, cô đã liếc thấy Dịch Hàn và Mỹ Mỹ, Địch Khắc thì ở bên cạnh Mỹ Mỹ.
“Mỹ Mỹ! Mỹ Mỹ khoan đã!” Cô vừa chạy đến bên cạnh vừa kêu.
Ba người nhìn thấy cô chạy đến đều hơi hoảng sợ, Duy Nhất lại thở hồng hộc vọt tới trước mặt bọn họ, thình lình kêu to một tiếng, “Lãnh Dực!”
Chỉ thấy toàn thân Dịch Hàn run lên, hành lý trên tay rơi xuống đất, lại xụ mặt, “Em gọi ai đó?”
Duy Nhất mở cờ trong bụng, thế giới trước mắt đột nhiên rộng mở, hành động này của Dịch Hàn rõ ràng cho thấy suy đoán của cô là đúng!
“Anh thật sự là Lãnh Dực? Em đoán không có sai! Lãnh Dực! Anh! Anh!” Duy Nhất vừa gọi vừa cười, trong mắt cười chảy ra nước mắt, phát hiện này với cô mà nói tương đương với chết đi mà sống lại!
“Duy Nhất, em nhận nhầm người! Xin lỗi, chúng tôi muốn lên máy bay!” Dịch Hàn nhặt va ly hành lý lên đi vào trong.
Duy Nhất giở trò xỏ lá, giữ hành lý của anh không buông tay, lại khiến Doãn Tiêu Trác ra tay ngăn Mỹ Mỹ lại, “Anh! Không được lên máy bay! Lãnh Ngạn ở bệnh viện cần làm phẫu thuật cấy ghép gan, cần gan người thân, anh, anh ấy chờ anh cứu mạng!”
Dịch Hàn vừa nghe lời này thì dấy lên lửa giận, “Tại sao anh phải đi cứu cậu ta? Lúc cậu ta hại anh ngã xuống sườn núi có nghĩ tới anh là anh trai cậu ta không?”
“Hại anh ngã xuống sườn núi? Sao anh ấy lại hại anh ngã xuống sườn núi? Chẳng qua anh ấy chỉ không điên khùng lên núi với anh mà thôi, anh lại hận anh ấy? Quá đáng quá đi!” Duy Nhất không rõ lửa giận của anh đến từ đâu, có thể khiến người ta cao hứng chính là, Dịch Hàn đã thừa nhận anh là Lãnh Dực rồi!
“Không theo anh lên núi?” Dịch Hàn cười nhạt, “Thằng nhóc thâm độc nham hiểm, vì tài sản nhà họ Lãnh và Tĩnh Lam, làm hư thắng xe của anh, lúc ở vách núi anh không thể thắng được xe, nếu không sao lại rơi đến kết cục này! Kết quả cậu ta cưới Tĩnh Lam lại không đối xử tốt với cô ấy!”
Doãn Tiêu Trác nhìn Dịch Hàn chằm chằm, vô cùng bùi ngùi, “Lãnh Dực, cậu thật sự là Lãnh Dực! Hận thù này của cậu cũng quá sai rồi! Làm hư thắng xe của cậu vốn dĩ không phải do Lãnh Ngạn, là quản gia của mấy người! Tĩnh Lam và quản gia là hạng người gì, cậu tìm người quen đến đồn cảnh sát hoặc xem hồ sơ vụ án ở tòa án thì sẽ biết! Đáng tiếc, cậu thông minh như vậy, lại vì thành kiến lúc nhỏ với Lãnh Ngạn mà hận sai lâu như thế, đến nỗi anh em bất hòa, rơi xuống kết cục như thế này. Nếu năm năm trước cậu tín nhiệm Lãnh Ngạn, cậu vốn cũng không thảm như vậy!”
Dịch Hàn bị chấn động tại chỗ, trong miệng chỉ biết lặp đi lặp lại một câu, “Hận sai rồi? Hận sai rồi?”
Chênh lệch lớn trong lòng không cách nào điều chỉnh ngay lập tức, đã nhiều năm đến nay, hận thù này là động lực để anh sốt sót, là cột trụ tinh thần cho anh, nếu không có lòng tin báo thù, có lẽ anh đã vùi thân vào biển lửa ngay trong ngày xảy ra chuyện rồi, cho dù còn mạng sống sót, cũng nhất định trở thành loài bò sát thối rữa, tuyệt đối sẽ không có Dịch Hàn đứng dậy như ngày hôm nay, nhưng bây giờ lại nói cho anh biết, lòng tin mà anh dựa vào để sống lại là sai lầm, vậy không phải cuộc đời lúc trước của anh hủy bỏ hoàn toàn sao? Như vậy, anh nên dùng lòng tin gì để tiếp tục sống sót? Trái tim, lập tức trống rỗng hơn bầu trời…
Duy Nhất lại vội vã nhìn anh, cầm lấy va ly hành lý lay động anh. “Nếu hận sai rồi, hiện giờ tỉnh ngộ vẫn còn kịp! Anh cả, van cầu anh, cầu xin anh đi cứu Lãnh Ngạn đi!”
Địch Khắc đột nhiên lạnh lùng xen vào một câu, “Duy Nhất, em có biết người hiến gan trong phẫu thuật ghép gan người thân có bao nhiêu nguy hiểm không?”
Duy Nhất không nói, cô quả thật không biết người ghép gan gặp nguy hiểm, nước mắt nhìn Dịch Hàn, cô bất lực mà bàng hoàng, cô cũng không thể ép Dịch Hàn…
— ——————————————–
Hai năm sau.
Sáng sớm ở xuân về hoa nở.
Gió mùa hè thổi nhẹ, chuông gió trên búp bê gỗ leng keng đang hát vang khúc ca đầu tiên ngày hôm nay, đồng hồ báo thức ở đầu giường cũng theo đó mà ồn ào theo.
Người nào đó thò tay dài từ trong chăn ra để đồng hồ báo thức “Ngậm miệng”, chỉ cảm thấy cằm bị lông xù gì đó nghịch ngứa.
Cúi đầu, người nào đó đang dùng tư thế kinh điển, dựa vào người anh ngủ, hai chân trần quấn quýt lấy eo anh.
Không, đâu chỉ hai chân trần, rõ ràng cả người cô, nhớ tới đêm qua cô quyến rũ xinh đẹp, luồng khí nóng trong bụng lại không yên mà rung động.
“Bà xã – bà xã -” Anh nghịch tóc cô, bắt đầu quấy nhiễu sáng sớm.
“Đi ra! Chủ nhật còn huyên náo đồng hồ báo thức sao!” Người nào đó đẩy mặt và môi đang chu loạn trên mặt cô ra.
Mặt anh đen xì, rõ ràng chính tối hôm qua là cô náo loạn, sợ hôm nay là sinh nhật hai tuổi con Mỹ Mỹ sẽ không dậy nổi.
“Bà xã! Rời giường! OMG! Em lại nặng rồi! Anh sắp bị em đè ép rồi! Tham ngủ như vậy sẽ béo thành heo!” Tay không yên phận của anh bắt đầu lướt khắp là da trơn bóng của cô.
Cô trở mình khỏi người anh, đẩy anh, “Đừng làm rộn! Người ta mệt chết đi được! Đều tại anh, hại em sắp bình minh mới ngủ!”
Anh cười, “Không dậy đúng không? Được, anh hầu hạ em, anh ôm em đi tắm rửa!”