Chương 41: Làm thế nào?

Làm thế nào?

“Duy Nhất…” Âm thanh trầm thấp hơi khàn khàn, anh đang khẽ cắn lên cái cổ trắng bóng của cô, tay theo đó chuyển qua trước ngực cô.

Duy Nhất đoán được anh sắp làm gì, gấp đến mức hô to, “Cởi là được, đừng xé hỏng!”

Thật là giết chết phong cảnh! Anh khẽ chau mày, đôi tay dùng sức, Duy Nhất chỉ có thể thương áo ngủ bị chia làm hai.

Cô giận dữ, đẩy anh ra, hoàn toàn không chú ý tới thân thể mình lộ ra ngoài, “Này, coi như anh có tiền cũng không thể lãng phí như vậy? Anh cuồng xé áo ngủ sao? Lại tiếp tục như thế em không có quần áo ngủ mặc!”

Anh nhìn chằm chằm phong cảnh vô hạn trước ngực cô, buồn cười nhất chính là cô nhóc này còn không biết…

Cười xấu xa một tiếng, cúi người cầm chỗ đẫy đà của cô, khí nóng phun lên vành tai cô, “Không có quần áo ngủ thì đừng mặc, anh thích hơn…”

Mặt Duy Nhất đỏ ửng, đôi tay lập tức bảo vệ trước ngực, nhưng như vậy lại giống như cô lấy tay của anh đặt lên trước ngực, cô cuống cuồng vung tay ra…

Anh chịu hết nổi cười ra tiếng, chụp lên thân thể mềm mại của cô, càng thêm tùy ý làm bậy…

Duy Nhất dần dần mê muội trong lửa nóng của anh, khi anh đẩy mạnh từng đợt sung sướng trong thân thể cô, cô không nhịn được ôm chặt anh, nhẹ nhàng gọi anh, “Lãnh Dực…”

Động tác của anh đột nhiên dừng lại, che môi cô, thì thầm, “Đừng gọi là Lãnh Dực.”

Duy Nhất hơi tỉnh táo, tại sao không thể gọi anh là Lãnh Dực? “Vậy gọi anh là gì?”

Gọi anh là gì? Tới giờ anh vẫn chưa từng nghĩ, một nỗi đau khó tả lướt qua lòng anh, anh không hề trả lời nữa, chỉ ôm chặt cô, dùng cuồng loạn rửa sạch nỗi đau này, rửa sạch những dĩ vãng không chịu nổi kia…

Khi tất cả sóng êm gió lặng, hai cánh tay Duy Nhất vẫn vòng quanh anh, chui vào trước ngực anh, ngủ say sưa.

Anh vuốt tóc của cô, trong lòng lẩm nhẩm tên cô, không nỡ đứng dậy rời đi, nếu như ngày trước, anh nhất định rời đi, bởi vì sợ không chú ý cô sẽ thấy anh…

Tại sao lại thành như vậy? Anh cho rằng trái tim mình đã đóng băng, đồng ý cũng do má Tằng ép buộc không có cách nào, ai ngờ lại động lòng với cô nhóc này.

Khi nào thì bắt đầu đây? Đau lòng khi buổi chiều đầu tiên anh nhìn thấy cô rõ ràng rất đau, lại cắn chặt môi dưới không để cho nước mắt chảy xuống?

Thấy cô và Doãn Tử Nhiên mặc trang phục tình nhân đi vào trong bữa tiệc, trong lòng tự dưng ê ẩm; cô và Doãn Tử Nhiên thân mật như vậy trong thang máy, càng làm cho lửa giận của anh toát ra.

Anh là ông xã của cô! Nhưng lại chàng chàng thiếp thiếp với người đàn ông khác trước mặt anh, coi là gì? Còn nữa, cô lại dám nói ly hôn? Không thể nào! Anh nhất định phải cho cô biết tay, để cho cô nhớ ai mới là ông xã của cô!

Cho nên, mặc dù tối nay không phải Chủ nhật, anh vẫn muốn cô! Ông xã muốn bà xã là thiên kinh địa nghĩa *, còn phân ra Chủ nhật gì?

(*) thiên kinh địa nghĩa: Lý lẽ bất di bất dịch, lý lẽ chính đáng, đạo lý hiển nhiên

Nhưng mà, nhưng mà, anh có quyền lợi yêu cô sao?

Ôm cô thật chặt vào trong ngực, đau đớn lan tràn, Duy Nhất, anh nên làm thế nào?

Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Status: Completed Author:

Ngày kết hôn đó, không có nghi lễ, không có khách mời, không có chúc phúc, thậm chí… không có cả chú rể.

Được rồi, được rồi, nhiệm vụ của cô chính là nối dõi tông đường cho anh ta, vậy nên cô sẽ chờ anh ta bịt kín mắt “sủng hạnh” mỗi tuần một lần. Nhưng tại sao khi cô tham gia tiệc tùng cùng bạn thanh mai trúc mã, lại bị một ánh mắt như chim ưng săn mồi nhìn chằm chằm không rời, cảm giác này rất sợ hãi…

Anh ta là ai? Núi băng trong truyền thuyết nhà giàu số một Lãnh Ngạn?

Nếu đây rốt cuộc chỉ là một trò chơi, như vậy, sau cùng là ai cúi đầu nỉ non: Duy Nhất, em là Duy Nhất của anh…

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset