Chương 1017: Chờ người

Chờ người

“Bí điển có lẽ có, trọng khí thì đừng nghĩ tới, gặp phải họa diệt môn, ngay cả ngọn núi đặt Tổ Sư đường cũng bị người ta một kiếm gọt xuống. Thật sự nếu có trọng khí trấn phái đã sớm xuất ra ngăn địch rồi, sẽ không lưu lại trong Tổ Sư đường đâu.” Hàn Lập vừa đi lên bậc tam cấp đẩy hai cánh cửa đại môn màu đen ra, vừa tuỳ ý nói.

“A. . . Như vậy thì thật đáng tiếc.” Thiếu nữ có chút thất vọng nói.

Nhưng mà rất nhanh sau đó nàng lại cao hứng nói: “Có bí điển thì cũng tốt, công pháp thượng đẳng tu luyện đều rất trân quý, nếu tìm được vài bộ, chuyến đi này cũng coi như không tệ a.”

“Kẹt” một âm thanh vang lên.

Cánh cửa Tổ Sư đường đã phủ bụi không biết bao nhiêu năm tháng chậm rãi mở ra, lộ ra một sân lộ thiên dài và hẹp, đình viện ở chính giữa trống trơn, chỉ đặt một cái vạc đồng lớn màu xanh, phía trên mọc đầy rêu xanh.

Đi tới gần xem xét, Hàn Lập phát hiện xung quanh vạc lớn khắc một ít phù văn phong cách cổ xưa, trong vạc chứa non nửa nước xanh, phía trên nổi lơ lửng một đóa hoa súng màu xanh sẫm, tỏa ra từng trận lực lượng pháp tắc Thủy thuộc tính nồng đậm.

“A, hơi nước thật nồng đậm . . .” Tu vi Hồ Tiểu Thành mới chỉ là Nguyên Anh kỳ, cảm thụ với pháp tắc chi lực không sâu, kinh ngạc kêu lên.

“Xem ra, vẫn còn có vài đồ tốt ở đây.” Hàn Lập cười một cái nói.

Hắn vung tay lên, cái vạc lớn màu xanh kia bị một tầng ánh sáng màu trắng bao bọc, rồi biến mất không thấy gì nữa, bị thu vào trong Động Thiên Hoa Chi.

Hai bên sân trời có hai hành lang rộng rãi, thông tới một tòa đại điện phía cuối.

Tòa đại điện này tựa hồ là sảnh chính dùng để nghị sự, bên trong ngoại trừ trưng bày một vài cái bồ đoàn đã mục nát, cũng không có vật gì khác nữa, nhìn hơi trống rỗng.

Xuyên qua sảnh chính này, phía sau là một tiểu viện, diện tích lớn hơn cái sân lộ thiên lúc trước, toàn bộ dùng đá trắng lát thành, nhìn giống như là một khu Diễn Võ Trường không lớn không nhỏ.

Phía sau Diễn Võ Trường chính là tòa kiến trúc trọng yếu nhất của toàn bộ Tổ Sư đường.

Hàn Lập ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cửa vào đại điện treo một tấm biển màu son, bên trên khắc bốn chữ “Nguyên Viễn Lưu Trường”.

(*): ‘Nguồn gốc xa xưa, dòng nước dài’ dùng ví von có lịch sử rất lâu đời.

Đi vào trong điện, nhìn thấy phía đối diện là một bàn thờ cao chín tầng trang trọng.

Trên bàn thờ, trưng bày từng khối mộc bài hình chữ nhật, phía trên khắc hoa văn mạ vàng mười phần tinh xảo, tạo hình cũng không phải là hình dáng linh bài tổ tiên phổ thông, mà là loại Trường Sinh bài dùng để cung dưỡng người còn sống.

Hàn Lập nhìn thấy bên dưới linh bài khắc các số thứ tự rõ ràng, tổng cộng hơn tám mươi người, tất cả đều là chưởng môn cùng các trưởng lão trong tông.

Trên tầng dưới cùng của bàn thờ có trưng bày hai quyển sách kim ngọc rất dày, phía trên còn bao phủ một tầng lưu quang màu vàng.

Hàn Lập tiến lên xem xét một chút, phát hiện phía trên đều lưu lại cấm chế phong ấn, chỉ là do trải qua niên đại quá xa xưa, linh lực không còn nhiều, đã yếu ớt mười phần.

Hắn tiện tay phá giải cấm chế, lật xem một chút, phát hiện hai quyển sách này đều không phải là công pháp bí điển gì.

Một trong số đó ghi chép một loạt các sự kiện lớn của tông môn từ khi xây dựng đến lúc trước khi diệt môn, có thể xem là ‘điển tịch lịch sử tông môn’.

Quyển sách còn lại là đại điển gia phả tông môn, ghi chép tất cả danh tự từ tổ sư sáng lập ra môn phái cho đến các đệ tử nội ngoại môn.

“Nguyên lai tông môn này gọi là Thanh Tịnh tông, truyền thừa lâu như vậy lại không thể tránh khỏi họa diệt môn. . .” Hồ Tiểu Thành nhịn không được thở dài nói.

Hàn Lập nghe vậy, không khỏi nhớ tới Chân Ngôn môn và Minh Hàn Tiên Phủ, chẳng phải đều giống như Thanh Tịnh tông này đột nhiên gặp phải tai bay vạ gió sao?

Hắn nhìn lên phía tầng cao nhất của bàn thờ, ánh mắt lóe lên, chợt phát hiện ra một tấm Trường Sinh bài có chút cổ quái, có ghi “Thường Thanh Lưu”, liền cách không tóm mạnh một cái.

Trường Sinh bài “vèo” một tiếng bay xuống, bị Hàn Lập nắm trong tay.

Trong đôi mắt của hắn lấp loé tử quang, sau khi nhìn một lát, khóe miệng nhếch lên, đưa tay điểm trên thân lệnh bài một cái.

Sau một lát, trên Trường Sinh bài sáng lên một mảnh thanh quang, một miếng ngọc giản ẩn tàng trong đó bay ra.

Hàn Lập lấy đi ngọc giản, sau đó vung tay lên đưa Trường Sinh bài đặt lại chỗ cũ.

“Cái này là tông môn bí điển?” Hồ Tiểu Thành ở một bên thấy ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn hỏi.

“Không sai. Đúng là công pháp của Thanh Tịnh tông, gọi là Vô Hình Lục.” Hàn Lập đặt ngọc giản lên mi tâm dò xét một lát, sau đó gật đầu nhẹ nói ra.

“Ta còn lo lắng quý khách lần này đi tay không một chuyến, không tìm được bảo bối gì, mất bao công sức cùng một khoản tiền lớn vô ích. Hiện tại có bí điển này, ta an tâm.” Hồ Tiểu Thành vui mừng nói.

Hàn Lập nghe vậy hơi sững sờ, khóe miệng cũng cười nhiều thêm một chút.

Hắn mang theo Hồ Tiểu Thành, tra xét toàn bộ Tổ Sư đường một lần, phát hiện đúng là không có thêm bảo vật gì khác nữa, còn thiếu nữ bên cạnh vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Bất quá Hàn Lập không cảm thấy thua thiệt gì, quyển Vô Hình Lục kia chính là công pháp tu luyện pháp tắc Thủy thuộc tính, mặc dù không có tác dụng lớn với hắn nhưng mà Địa Chích hóa thân đang tu luyện ở Hắc Phong hải vực lại cần.

Hơn nữa, cái vạc thanh đồng lúc trước được hắn thu vào Động Thiên Hoa Chi cùng cây hoa súng màu vàng kia rõ ràng không phải là phàm vật. Chỉ riêng giá trị hai thứ này cũng đã vượt quá khoản Tiên Nguyên Thạch mà hắn bỏ ra lúc trước.

Cả tòa Tổ Sư đường nằm phía dưới nước hồ mặc dù không có gió thổi qua nhưng mát mẻ dị thường.

Hàn Lập mang theo Hồ Tiểu Thành ngồi xuống trước bậc cửa đại môn Tổ Sư đường, ngẩng đầu nhìn qua tầng màn sáng phía trên kia, hai người đều kinh ngạc không nói gì.

“Hồ cô nương, thời điểm chấp sự trưởng lão kia bảo ngươi đi theo ta, có phải còn dặn dò ngươi phải theo dõi, báo cáo hành tung của ta hay không?” Hàn Lập đột nhiên hỏi.

“Làm sao ngài biết?” Hồ Tiểu Thành hơi kinh ngạc nói.

Vừa lỡ miệng xong, thiếu nữ liền hối hận, đành phải gãi đầu giải thích: “Kỳ thật không chỉ có ngài, mà tất cả khách quý tới đây thuê động phủ, tông môn đều phái một người đi theo, đương nhiên đây không phải là điều bắt buộc, có thể từ chối. Chỉ là những người khác đều là tiên tử tỷ tỷ dung mạo rất xinh đẹp, bình thường sẽ không ai cự tuyệt. Lần này không biết xảy ra chuyện gì mà Lỗ trưởng lão lại phái ta đi theo.”

“Vị trưởng lão kia coi thường ta, không tin ta có thể phá vỡ cấm chế thủy phủ, cho nên mới để ngươi theo.” Hàn Lập nói toạc ra.

“Thì ra là thế. . .” Hồ Tiểu Thành giật mình nói.

“Nhớ kỹ, người khác có thể khinh thường ngươi, thậm chí hành hạ ngươi nhưng ngươi không được phép coi thường chính mình. Ta thấy tư chất tu hành của ngươi không tệ, đến bây giờ còn kẹt tại bình cảnh Nguyên Anh hậu kỳ hơn phân nửa là do bị giới hạn tài nguyên?” Hàn Lập nghiêm mặt nói.

Hồ Tiểu Thành không biết vì sao Hàn Lập đề cập chuyện này, có chút mơ hồ gật đầu.

Hàn Lập lật bàn tay một cái, lấy ra một bình sứ nhỏ màu son, đưa cho nàng.

“Trên người của ta không có đan dược cho tu sĩ cấp thấp, đan dược trong bình nhỏ này ít nhất ngươi phải đạt đến Hợp Thể kỳ mới có thể sử dụng. Ngươi nhớ cất kỹ, đợi ngày sau tu luyện có thành tựu thì ăn vào.”

Hồ Tiểu Thành nghe vậy, sững sờ tại chỗ, nhất thời không dám đưa tay đón nhận.

Hàn Lập thấy thế, nhét bình sứ nhỏ vào trong tay nàng, sau đó giơ ngón tay lên, điểm vào mi tâm nàng một cái.

Hồ Tiểu Thành chợt cảm thấy thức hải chấn động, cả người có cảm giác phiêu hốt, thân thể thoáng đung đưa, chờ lúc ngồi ổn định lại, mới phát hiện Hàn Lập đã thu tay về.

Nàng mơ mơ màng màng xem xét trong thức hải, mới phát hiện trong đầu vậy mà xuất hiện thêm rất nhiều văn tự, rõ ràng chính là bộ công pháp Vô Hình Lục kia.

“Quý khách, người . . .” Thân thể Hồ Tiểu Thành chấn động, đột nhiên đứng lên, kinh ngạc không thốt nên lời.

“Sau một thời gian ngắn nữa, toàn bộ tòa Tam Giang Hồ này sẽ bị lật tung lên.” Thần sắc Hàn Lập nghiêm lại, từ bậc cửa đứng lên, chậm rãi nói ra.

“Tiền bối mướn toà thủy phủ này, chẳng lẽ là muốn làm chuyện lớn gì sao?” Hồ Tiểu Thành sửa lại xưng hô, hỏi.

“Không tính là đại sự gì, chờ người mà thôi.” Hàn Lập lạnh nhạt nói ra.

“Là bằng hữu sao?” Hồ Tiểu Thành thăm dò thử.

“Cừu địch.”

“A. . . Tiểu bộc có thể giúp người làm những gì?” Lông mày Hồ Tiểu Thành nhíu chặt, hỏi.

“Ta đã xóa bỏ ấn ký Sơ Lưu tông lưu lại trên người ngươi, rồi ngươi lập tức rời khỏi Sơ Bề sơn, đi càng xa càng tốt, sau này hảo hảo tu hành, đừng về lại nơi này nữa.” Hàn Lập chầm chậm lắc đầu, nói ra.

“Tiền bối, vì sao người lại đối xử tốt với ta như vậy?” Hồ Tiểu Thành nghĩ đến đạo hạnh thấp kém của mình, hơi xấu hổ đỏ mặt nói.

Hàn Lập nhìn nàng một cái, thở dài một tiếng, nói ra: “Coi như bồi thường tổn thất đối với một vị cô nương khác đi. . .”

Hồ Tiểu Thành thấy thần sắc Hàn Lập ảm đạm xuống, không biết tại sao lại có cảm giác khó chịu.

“Nếu đã như vậy, ngày sau tiểu bộc tu đạo có thành tựu, nhất định sẽ đến báo đáp ân tình của tiền bối.” Tiểu cô nương suy nghĩ một lát, vái Hàn Lập một cái thật dài, cung kính nói ra.

“Đi đi.” Hàn Lập vừa cười vừa nói.

Hồ Tiểu Thành khom người thi lễ lần nữa, sau đó mới phi thân đi.

Đợi sau khi thân ảnh nàng biến mất, bên cạnh Hàn Lập nổi lên ba động dập dờn, thân ảnh Đề Hồn xuất hiện ở đó.

“Chủ nhân, ngươi không sợ nàng vừa rời khỏi đây liền đi Sơ Bề Sơn tố giác để lĩnh thưởng sao?” Đề Hồn không kịp chờ đợi hỏi luon.

“Ánh mắt nhìn người của ta làm sao lại sai lầm như thế được?” Hàn Lập cười cười, nói ra.

Đề Hồn nghe vậy, cũng mỉm cười, không nói nữa.

“Cho dù nàng có thể khiến ta thất vọng thì cũng không sao cả. Ta không che dấu bất kì chuyện gì, lấy dung mạo thật đến tận đây, còn lưu lại tên thật ở Sơ Lưu tông, không phải là hy vọng người của Tiên cung biết được ta ở chỗ này sao?” Hàn Lập chuyển chủ đề, tự nhiên nói ra.

“Lần này sẽ làm cho bọn chúng có đến mà không có về.” Đề Hồn gật đầu nhẹ, nói.

“Tốt, nếu đã quyết định mở cửa đón khách thì phải hảo hảo bố trí một phen, không thể tiếp đãi sơ sài được.” Hàn Lập phủi tay nói ra.

Nói xong, hắn liền quay người tiến vào Tổ Sư đường.

. . .

Nửa tháng sau.

Bên bờ Tam Giang Hồ trên Sơ Bề Sơn, một chiếc phi toa màu trắng dài khoảng mười trượng, tỏa ra linh quang rực rỡ, lơ lửng trên vách núi.

Trên phi toa có bốn người, cầm đầu là một nam tử trung niên mặc cẩm bào màu trắng, phía sau y theo thứ tự là một lão giả mũi dài, một thiếu niên y phục rực rỡ và một tên đại hán áo đen.

Bọn họ chính là bốn người nhóm Đông Phương Bạch cùng Đào Cơ.

Trên ngọn núi có mấy người đang đứng, gồm một thanh niên tuấn dật mặc sa bào màu xanh và một lão giả mặt tròn, kẻ đứng trước là chưởng môn hiện tại của Sơ Lưu tông, kẻ phía sau là tên chấp sự trước đó đã tiếp đón Hàn Lập.

Giờ phút này, trên mặt hai kẻ này đều tỏ ra ý cười nịnh nọt, nhìn bốn người cao cao tại thượng kia.

“Tin tức tên kia ở đây, ngoại trừ bẩm báo Tiên cung, các ngươi có tiết lộ ra ngoài không?” Đông Phương Bạch nhìn xuống hai kẻ này hỏi.

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Status: Completed Author:

Phàm nhân tu tiên, phong vân tái khởi

Xuyên qua không gian và thời gian, luân hồi nghịch chuyển

Kim Tiên Thái Ất, Đại La Đạo Tổ

Tam thiên đại đạo, pháp tắc chí tôn.

Phàm Nhân Tu Tiên Truyện 》 Tiên Giới Thiên là tích xưa về một Hàn Lập khuynh đảo Tiên Giới, truyền thuyết về một tiểu tử người phàm tu tiên.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset