“Triều Thánh?” Giao Thập Lục đặt chén rượu xuống, hỏi mà không nghĩ ngợi.
Giao Cửu nhướng mày, trừng mắt nhìn Giao Thập Lục.
Sắc mặt Giao Thập Lục lộ ra chút ảo não, hiển nhiên cũng đã ý thức được chuyện gì.
“Triều Thánh, tất nhiên là đi…” Tiểu nhị đang muốn trả lời, sắc mặt chợt biến đổi.
“Ngươi, các ngươi vậy mà không biết Triều Thánh… Các ngươi từ bên ngoài đến…” Tiểu nhị nghiêm nghị quát, đang định làm gì đó.
Bỗng nhiên có hai đạo tinh quang lóe lên, rồi chui vào đầu Tiểu nhị.
Âm thanh của Tiểu nhị bỗng dưng im bặt, thần sắc trở nên mơ màng, lập tức bị khống chế thần hồn.
Hai mắt Hàn Lập hiện ra tinh quang nhàn nhạt, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Nhị.
Một khắc trước khi Tiểu nhị kịp hét lớn, hai tay Giao Cửu chuyển động liên tục, làm cho toàn bộ căn phòng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu lam, một chút âm thanh cũng không thể truyền ra ngoài được.
“Thật có lỗi, ta…” Sắc mặt Giao Thập Lục ửng đỏ.
“Không sao, cũng may Giao Thập Ngũ ra tay nhanh.” Giao Cửu khoát tay áo.
“Nói đi, cái gì là Triều Thánh?” Trong mắt Hàn Lập tinh quang lập loè.
Đây là một loại tiểu pháp thuật mê hồn, bởi vì không thể sử dụng lực lượng thần hồn nên uy lực rất yếu. Nhưng mà, đối với người phàm như tiểu nhị thì cũng đủ xài rồi.
“Triều Thánh là truyền thống kéo dài từ xưa đến nay. Cứ cách 60 năm một lần, cư dân trong thành dưới sự dẫn dắt của Thành chủ, sẽ chia thành từng nhóm tiến về Thánh thành Hồng Nguyệt, lắng nghe Thánh chủ đại nhân dạy bảo. Năm này cũng được gọi là năm Triều Thánh.” Tiểu nhị đáp một cách máy móc.
“Nếu như chỉ là đi gặp mặt Thánh chủ, tại sao phải mang theo tất cả tiền tài, nữ trang châu báu? Giống như là di dân vậy?” Hàn Lập tiếp tục hỏi.
“Bởi vì, tất cả mọi người đều muốn trở thành người được chọn. Những người may mắn đó sẽ được Thánh chủ ban thưởng cho họ thêm nhiều đất đai phì nhiêu”. Tiểu nhị không chút do dự trả lời.
“Người được chọn thì sao? Những người không được chọn thì sao?” Hàn Lập lại hỏi.
“Những người được chọn đều là những tín đồ sùng bái nhất, đây chính là… một bước lên mây… Còn về những người không được chọn, chỉ có thể trở về trong thành.” Tiểu nhị nói đến đây, vẻ mặt lộ ra chút hâm mộ.
Ba người Hàn Lập nghe chuyện đó, liếc mắt nhìn nhau. Từ trong ánh mắt của đối phương đều thấy vài phần kinh ngạc.
Nguyên nhân có những tòa thành trống kia là như vậy.
Vị Thánh chủ trong lời của Tiểu nhị chắc hẳn tám chín phần là Công Thâu Hồng, Đảo chủ Hồng Nguyệt rồi.
“Ngươi còn biết gì về Thánh chủ không?” Giao Cửu hỏi.
“Thánh chủ đại nhân ban cho chúng ta đất đai phì nhiêu, bảo hộ chúng ta đời đời được bình an…” Tiểu nhị nói không ngừng nghỉ, nhưng đều là những tin tức vô dụng đối với bọn người Hàn Lập.
“Các ngươi có vẻ rất căm thù người từ ngoài đến, đây đều do Thánh chủ dạy bảo ư?” Hàn Lập lắc đầu, cắt đứt lời nói của Tiểu nhị, tiếp tục hỏi.
“Vâng! Những người đến từ bên ngoài đều là tà ma hải ngoại. Thấy đất đai của đảo Hồng Nguyệt chúng ta dồi dào liền có ý muốn xâm chiếm. Một khi phát hiện, phải lập tức truyền tin cho Thánh chủ, đem bọn chúng giết sạch.” Tiểu nhị tiếp tục mờ mịt nói, trong lời nói lộ ra một chút khí tức nghiêm nghị, lạnh lùng.
Giao Thập Lục khẽ hừ một tiếng, mặt Giao Cửu thì trầm ngâm.
Mắt Hàn Lập hơi nheo, rồi suy nghĩ trở lại, tiếp tục hỏi thăm những vấn đề về Hồng Nguyệt đảo chủ, cũng chính là Thánh chủ. Đáng tiếc, tiểu nhị chỉ là người phàm tục, sự tình biết rõ cũng không nhiều lắm, cũng không thể hỏi thêm được bao nhiêu thứ.
Hàn Lập có ý bảo Giao Cửu thu lại màn hào quang màu lam bên trong gian phòng trang nhã lại, hắn thấp giọng niệm vài câu chú ngữ, tinh quang trong mắt lóe lên rồi biến mất.
Thân thể tiểu nhị chấn động mạnh một cái, ánh mắt lập tức khôi phục vẻ thanh minh nhưng nhìn xung quanh có chút ngơ ngác.
“Tốt rồi, nơi đây không có chuyện của ngươi, đi xuống đi.” Hàn Lập bình thản nói.
Hắn vừa mới làm phép xóa đi một ít trí nhớ vừa rồi của tiểu nhị.
“Vâng, mời ba vị khách quan từ từ thưởng thức.” Tiểu nhị có chút mông lung, cười làm lành một tiếng, lui ra ngoài.
“Nguyên nhân sự việc những tòa thành trống là như vậy, chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều.” Giao Thập Lục cười cười, nói ra.
“Từ trong miệng của tiểu nhị cũng có một chút tin tức đáng giá. Nếu tất cả dân cư trong thành đều khởi hành đi triều Thánh. Điều đó có nghĩa là, Đảo chủ Hồng Nguyệt hiện nay có lẽ đang ở bên trong nơi đươc gọi là Thánh thành Hồng Nguyệt, tiếp nhận triều Thánh?” Giao Cửu trầm ngâm nói.
Hàn Lập đang suy tư, nhẹ gật đầu. Trong đầu hắn không khỏi hiển hiện lên bản đồ của đảo Hồng Nguyệt được ghi chép bên trong ngọc giản của Giao Tam lúc trước phân phối cho bọn hắn.
Bản đồ rất giản lược, đánh dấu các vị trí thành trì không nhiều. Quả thật, bên trong có một tòa thành trì tên là thành Hồng Nguyệt, chỉ là cách thành Thiên Thủy khá xa.
Chỉ sợ những phàm nhân này nếu muốn đi triều Thánh, chắc chắn phải có tu sĩ tu vi cao cấp thông qua một vài thủ đoạn đặc thù nào đó mà mang bọn họ đi. Nếu không, lấy tốc độ của phàm nhân, cả đời cũng chưa chắc đến được đó.
“Theo ý các người, chúng ta có nên thông báo một tiếng cho những người khác?” Sắc mặt Giao Thập Lục vui vẻ, hiển nhiên cũng nghĩ đến tình huống như vậy.
“Theo ta thấy, chúng ta đến đây dễ dàng thu thập được tin tình báo như vậy, người của Vô Thường Minh không lẽ không thể biết được tin này. Tin của bọn họ báo về có khả năng Đảo chủ Hồng Nguyệt sẽ xuất hiện ở mấy nơi nhưng lại không đánh dấu ở thành Hồng Nguyệt, có lẽ là có duyên cớ. Dù sao, lời của tiểu nhị vừa nói cũng có thể chỉ là lời đồn đãi trong dân gian mà thôi.” Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi nói.
“Chúng ta cứ dựa theo kế hoạch, đi đến thành Thiên Thủy, tìm được nội gián của Minh rồi tính tiếp”. Giao Cửu gật đầu nói.
Ba người thương lượng một phen, rất nhanh lặng yên rời khỏi thành An.
Trong suốt hành trình, ba người lại thấy không ít thành trấn ở ven đường. Số lượng thành trống không ít, hầu như chiếm hai phần ba số lượng thành trấn mà bọn họ thấy qua.
Đã biết được nguyên nhân của những tòa thành trống này, ba người tiếp tục đi, không có dừng lại ven đường.
Ba ngày sau, tại một bình nguyên kéo dài ngàn dặm, sừng sững xuất hiện một tòa thành trống, màu đen, cao hơn mười trượng.
Phía xa ngoài thành, có đồng ruộng mênh mông được một con sông lớn phân ra thành nhiều nhánh sông nhỏ bao quanh, phân chia thành từng khu ruộng lớn nhỏ không đồng đều.
Một nhánh chính của con sông được người ta dẫn hướng, xuyên qua một ruộng lúa xanh tươi, lượn quanh cả tòa thành, tạo thành một con sông đào rộng hơn mười trượng bảo vệ tòa thành.
Giờ phút này đang là sáng sớm, cầu treo đi vào thành chưa hạ xuống. Ngoài thành, dân chúng tụ tập đông đúc hàng trăm hàng ngàn người. Bọn họ tay xách nách mang hoặc là xa phu chở giúp rất nhiều túi hàng hóa, đang đợi cổng thành mở ra.
Giữa đám người, có ba kẻ mặc áo vải, đầu đội mũ rộng vành, đang đứng cạnh nhau, thoạt nhìn tựa như là nông dân, cực kì tầm thường.
Ba kẻ đó không phải ai khác, chính là ba người Hàn Lập đã biến đổi dung mạo, thần thần bí bí đến đây.
Mặt trời vừa mọc, chiếu rọi những tia sáng lên ba chữ “Thành Thiên Thủy” được điêu khắc rõ to trên tường thành. Bên trong thành liền vang lên một hồi chuông vang dội.
Liền sau đó, trong tường thành vang lên từng hồi âm thanh “ruỳnh ruỳnh” của bộ máy truyền động. Dây xích sắt trên cầu treo bắt đầu chuyển động, hạ xuống từ từ.
Mọi người đã chờ đợi từ lâu, bắt đầu bước lên cầu treo, nối đuôi nhau mà đi vào trong thành.
Dưới thành, có một cổng tò vò. Hai bên, có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ canh giữ. Đội trưởng là một gã tu vị Hóa Thần kỳ, mặc trường bào màu lam, có thêu một vòng Huyết sắc loan Nguyệt trước ngực.
Hàn Lập tuy không thể sử dụng thần thức để dò xét nhưng biết rõ trong thành nhất định có người có tu vi cao hơn trấn giữ.
Qua vài lần quan sát các tòa thành khác, những tòa thành ở đây giống với các hòn đảo khác, tu sĩ cùng người phàm sinh sống cùng nhau bên trong thành. Những người phàm này cũng đã quen với sự tồn tại của tu sĩ.
Trên đảo Hồng Nguyệt, tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên tựa hồ đều mặc cùng một loại áo lam Huyết Nguyệt, thoạt nhìn giống như là cùng một môn phái nào đó.
Sau khi đi qua cổng, Hàn Lập thấy có ánh sáng xanh nhạt sáng lên trên đỉnh đầu. Hắn ngửa đầu đánh giá một chút thì thấy ở phía trên gạch đá có điêu khắc một đồ án trận pháp hình bát giác, ở giữa còn khảm một gương đồng hình tròn.
Bên trong gương đồng có một đạo hào quang đỏ nhạt, mông lung rọi xuống, chiếu qua một lượt từng người đang đi vào.
Nhìn lướt qua, Hàn Lập có thể đoán được đại khái tác dụng của trận pháp này. Nó dùng để dò xét các tu sĩ cố ý che giấu tung tích, đề phòng người ngoài lén vào trong thành.
Đối với Hàn Lập mà nói, trận pháp này không có chút gì phức tạp, còn chưa nói đến mức cao minh. Nếu tu sĩ Đại Thừa kỳ trở lên có chút ít công phu, có thể che giấu để không bị phát hiện.
Nhưng mà, khí tức của tu sĩ Đại Thừa kỳ trở lên quá lớn, nếu không sử dụng Pháp bảo đặc thù che giấu thì chỉ sợ không cần đến kính này, chỉ cần mới đặt chân lên đảo này, đã lập tức bị phát hiện.
Tu vi của bọn người Hàn Lập vốn cao cường, hơn nữa trên mặt lại đeo thêm mặt nạ huyền diệu, không có chút lo lắng về vấn đề này.
Ba người thản nhiên theo dòng người đang chen chúc, đi vào trong thành. Trải qua một chút thời gian phía dưới trận pháp, hào quang trong gương đồng chỉ thoáng nhúc nhích nhẹ, liền lập tức khôi phục lại như thường. Hiển nhiên là xem bọn người Hàn Lập như người bình thường rồi.
Đi vào bên trong thành, dòng người bắt đầu chuyển hướng phân ra trái phải, cảnh tượng bên trong thành dần hiện ra trước mắt bọn người Hàn Lập.
Trên đường cái trước mặt bọn họ, vô số hiệu buôn trải rộng, thương nhân đông đúc. Hai bên đường, khắp nơi đều trang trí, treo cờ xí Thương gia để mời chào.
Bất quá, bởi vì lúc này còn khá sớm, rất nhiều cửa hàng chưa mở cửa đón khách. Trên đường cái và vỉa hè lát đá ngoại trừ dân chúng bên ngoài vừa mới vào thành, cũng không có quá nhiều người.
Chỉ có một số cửa hàng điểm tâm sáng đã quét dọn sạch sẽ, mở rộng cửa tiệm để tiếp đón thực khách.
Bất luận thứ gì trong thành Thiên Thủy so với các tòa thành khác đều lớn hơn. Hai trục đường cái Đông Nam cùng Tây Bắc trải dài, chia tòa thành làm bốn khu vực lớn.
Ba người Hàn Lập dọc theo đường cái đi vào khu vực phía nam tòa thành. Sau đó, rẽ vào một con đường nhỏ, tiếp tục đi hơn nửa canh giờ, liên tục quẹo trái rồi rẽ phải mà đi đến một ngõ hẻm vắng vẻ.
Bên trong ngõ hẻm cực kì yên tĩnh, các dinh thự đều cửa đóng then cài, không có chút âm thanh, cũng không thấy bóng người nào.
Bọn hắn đi đến một dinh thự phổ thông nằm sâu nhất bên trong ngõ hẻm, bước chân dừng lại.
“Chính là bên trong này.” Giao Cửu liếc mắt đánh giá một lượt cánh cửa lớn màu đỏ sậm của dinh thự, gật đầu nói.
Đây là dinh thự của thành viên Vô Thường Minh lúc trước lẻn vào đảo Hồng Nguyệt, thành lập một căn cứ bí mật. Bọn họ đi vào nơi này, chính là tới nơi tụ họp cũng như là thu thập tin tình báo.
Giao Thập Lục nghe vây, tiến lên vài bước, gõ cửa giống như là người dân bình thường. Gã đưa tay cầm lấy cái vòng đồng mà đầu thú được điêu khắc trên cửa ngậm, gõ nhẹ hai nhịp ngắn, một nhịp dài.
Âm thanh nặng nề vang vọng. Nhưng sau đó trong nội viện không có chút âm thanh nào đáp lại.
Hàn Lập thấy lạ, định lấy thần thức dò xét một phen nhưng nhớ lại lời cảnh cáo lúc trước của Giao Tam không thể tùy tiện sử dụng thần thức nên thôi.
Giao Thập Lục cùng Giao Cửu đương nhiên cũng phát hiện sự tình tựa hồ có chút không thích hợp nhưng hiển nhiên cũng có băn khoăn giống Hàn Lập nhưng không có ý định sử dụng thần thức trong đầu.
Giao Thập Lục xoay người lại, ánh mắt do dự liếc nhìn hai người phía sau.
Ánh mắt Hàn Lập híp lại một cái, không nói gì.
Giao Cửu tức thì suy nghĩ một chút, dùng tay ra hiệu cho hai người còn lại chuẩn bị tác chiến.
Ngay trước khi ba người chuẩn bị hành động, bên trong dinh thự lại đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh lục lạc đang lay động, là ba dài một ngắn như đã ước định.
Ba người hơi ngẩn ra, theo âm thanh nhìn về phía cửa lớn.
Giao Thập Lục suy nghĩ một chút, sau đó thoáng tăng thêm lực đạo trên tay, rất nhanh đập cửa ba cái.
Một lát sau, cửa lớn màu đỏ sậm kêu “Két” một tiếng, mở vào bên trong một khe hở rộng cỡ một người, từ đó lộ ra trước mặt là một gã nam tử trung niên mặt to.
“Vào đi “
Người nọ đánh giá ba người ngoài cửa một chút, hạ giọng nói ra.
…