Mặc dù đôi nam nữ áo đen cũng bị ảnh hưởng bởi khí tức tà ác do Tà Thần bộc phát ra, nhưng ngay lập tức khôi phục lại, chỉ chậm hơn Hàn Lập một chút.
Sau khi khôi phục, rất nhanh hai người đưa mắt nhìn nhau, huyết quang trong mắt lần nữa nổi lên, giả bộ vẫn bị khống chế.
Cử động rất nhỏ của hai người vẫn không qua nổi mắt Hàn Lập, ý niệm trong đầu hắn xoay chuyển vài lần, cuối cùng cũng không có hành động gì.
Bảy người thúc giục pháp trận bị khí tức tà ác khống chế, pháp quyết trong tay lập tức dừng lại, hào quang trên huyết sắc pháp trận ảm đạm, vòng tròn huyết sắc giam cầm bảy đại Tà Thần lập tức yếu đi phân nửa.
Bảy đại Tà Thần ngửa mặt lên trời thét dài, quanh thân huyết quang đại thịnh, ra sức giãy giụa.
Âm thanh ken két từ bên trong liên tiếp phát ra, trên bảy cái vòng tròn huyết sắc xuất hiện vô số vết nứt, muốn vỡ vụn ra.
Ngay lúc này, lam quang và kim mang hiện lên trên người Lam Nhan và Lôi Ngọc Sách, ánh mắt hai người khôi phục sự tỉnh táo, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, hai người đều biến sắc.
“Không xong!”
Lam Nhan kêu lên thất thanh, nhưng lúc này những người khác vẫn bị cỗ khí tức tà ác khống chế, nàng và Lôi Ngọc Sách không thể điều khiển pháp trận được nữa, muốn làm gì cũng không kịp nữa rồi.
Giữa lúc nguy cấp, đột nhiên một đạo kim quang chói mắt từ trên trời giáng xuống, lóe lên biến thành một cái vòng tròn màu vàng chụp xuống người bảy đại Tà Thần, bên trong vòng tròn hiện ra vô số gợn sóng màu vàng, thân thể Tà Thần đang giãy giụa lập tức dừng lại.
Một bóng người hiện ra bên trong vòng tròn màu vàng, đúng là Hàn Lập.
Đồng thời, hai tay hắn mở ra bắn ra năm đạo kim quang, chui vào trong cơ thể năm người Hùng Sơn.
Trên thân năm người lập tức hiện ra kim quang chói mắt, một cỗ lực lượng Thời Gian Pháp Tắc cuồn cuộn bộc phát ra, nghiền nát khu trừ cỗ khí tức tà ác trong cơ thể năm người dễ như trở bàn tay.
“Nhanh!” Hàn Lập quát lên.
Bảy người Lam Nhan không dám chậm trễ, lập tức bấm niệm pháp quyết thúc dục đại trận. Huyết sắc pháp trận một lần nữa khôi phục sáng ngời, vòng tròn huyết sắc giam cầm bảy đại Tà Thần cũng khôi phục như lúc ban đầu.
Lam Nhan há miệng phun ra một ngụm máu, dung nhập vào bên trong huyết sắc lệnh bài trước người.
Pháp tắc tinh ti trên lệnh bài mãnh liệt sáng lên, huyết sắc phù văn khổng lồ hiện ra càng nhiều, giống như lưu tinh bắn ra nện lên trên màn sáng huyết sắc.
“Ầm” một tiếng nổ lớn vang lên, màn sáng huyết sắc điên cuồng run lên vài cái, bất ngờ tan vỡ, hóa thành từng điểm huyết sắc linh quang dần dần tan biến.
Hàn Lập thấy vậy, pháp quyết trong tay biến đổi, vòng sáng màu vàng quanh người lóe lên rồi biến mất.
Bên trong vòng sáng, bảy đại Tà Thần phát ra một tiếng gào thét không cam lòng, thân thể nổ tung, hóa thành một vòng huyết quang phiêu tán đi.
“Cuối cùng đã phá được cái cấm chế này, Thạch đạo hữu, may mà có ngươi tương trợ.” Lam Nhan thở nhẹ ra một hơi, đứng lên nói lời cảm tạ Hàn Lập.
Hàn Lập đang muốn trò chuyện, bỗng có tiếng thét chói tai nổi lên.
Chỉ thấy bốn người Lôi Ngọc Sách, Văn Trọng, Cận Lưu và Tô An Thiến đồng thời lao như điện chớp, hóa thành bốn đạo ánh sáng hai lam hai vàng bắn tới bàn đá đã mất đi cấm chế bảo hộ.
Còn chưa tới trước bàn đá, từng người đã phất tay phát ra một cỗ hào quang, biến thành bốn cái đại thủ, chụp vào bảo vật trên bàn đá.
“Rầm” một âm thanh thật lớn vang lên!
Bàn đá bị chụp trúng, bỗng chốc bị vỡ thành năm bảy khối, bảo vật trên bàn bị bốn cỗ đại lực kích động bay tứ tán, bị bốn người bắt được.
Trên bàn đá có chín kiện bảo vật, Văn Trọng, Cận Lưu, Tô An Thiến mỗi người đoạt được hai kiện, Lôi Ngọc Sách thực lực mạnh nhất, lại ra tay nhanh nhất, bắt được nhiều bảo vật nhất, đoạt được ba kiện.
Động tác bốn người kia nhanh như thiểm điện, những người khác giờ phút này mới kịp phản ứng.
“Các ngươi đang làm gì vậy, trước khi phá trận không phải chúng ta đã thương lượng chia đều bảo vật hay sao?” Sắc mặt Hùng Sơn trầm xuống, mở miệng chất vấn.
Đôi nam nữ áo đen mặt không đổi sắc, im lặng không nói.
Hàn Lập và Lam Nhan, Lam Nguyên Tử cũng im lặng không nói.
“Chia đều? Tu vị của các ngươi mà cũng muốn cùng chúng ta chia đều bảo vật.” Lúc này trong tay Cận Lưu đang cầm hai kiện bảo vật, đúng là U Thủy Tiên Liên và Thiên Kim Toản, nét mặt vô cùng kích động, nghe thấy vậy, gã liếc mắt nhìn Hùng Sơn cùng đôi nam nữ áo đen, cười lạnh một tiếng, giọng điệu châm biếm nói ra.
Thần sắc Hùng Sơn bỗng trở nên khó coi, hai tay trong tay áo dùng sức nắm chặt, sau đó im lặng cúi đầu không nói một lời.
“Lam đạo hữu, Thạch đạo hữu, hai vị cùng bọn họ bất đồng, đều nhờ hai vị tương trợ mới phá được Thất Sát Huyết Thần đại trận. Mặc dù vừa rồi hai vị nói không lấy những bảo vật này, nhưng có cái gọi là người thấy thì có phần, hai kiện bảo vật này kính xin nhị vị nhận lấy.” Lôi Ngọc Sách và Tô An Thiến đưa mắt nhìn nhau, mỗi người tự mình phát ra một cỗ hào quang, đưa một kiện bảo vật đến trước mặt hai người.
“Không cần, Thạch mỗ lấy được tổ trùng đã mãn nguyện rồi.” Trong mắt Hàn Lập hiện ra một tầng tử mang, giơ tay vung lên, một đạo kim quang hiện lên, đưa kiện bảo vật trở về.
“Tiểu nữ có thể cứu được sư huynh cũng đã thỏa mãn rồi.” Lam Nhan cũng phất tay đưa món bảo vật kia quay lại.
“Nếu đã như vậy, chúng ta không ép buộc nữa, xem ra nơi đây bảo vật rất nhiều, phía sau chắc chắn còn có trân bảo, sau này sẽ đền bù tổn thất cho hai vị một lần nữa.” Lôi Ngọc Sách cũng không từ chối, vừa cười vừa nói, đang định thu bảo vật về tay.
Nhưng đúng lúc này, “phụt” một tiếng vang nhỏ truyền đến, bên trên ba kiện bảo vật trong tay gã hiện lên hào quang xám trắng, đột nhiên toán loạn mơ hồ, hóa thành ba sợi tinh ti màu xám trắng.
“Cái này…” Lôi Ngọc Sách thấy cảnh này, cả người lập tức chết lặng.
Ba sợi tinh ti màu xám trắng uốn éo, đột nhiên bắn ra như điện chớp, lao về phía Lôi Ngọc Sách đang gần trong gang tấc.
Lôi Ngọc Sách mãnh liệt phản ứng, kim quang bên ngoài cơ thể đại thịnh, đang định làm gì đó nhưng đã muộn, trong nháy mắt ba sợi tinh ti màu xám trắng đã phá vỡ kim quang hộ thể của gã, chui vào trong cơ thể.
Bảo vật trong tay ba người Tô An Thiến cũng y hệt, “phụt” một tiếng, biến thành sợi tinh ti màu xám trắng, chui vào cơ thể ba người.
Bốn người toàn thân run rẩy không thôi, hai tay ôm đầu nửa quỳ trên mặt đất, trong miệng phát ra âm thanh thống khổ thảm thiết.
Đám người Hàn Lập thấy vậy nhao nhao giật mình.
Sau một khắc, cả đám không hẹn mà bay tứ tán, cách xa bốn người mấy trăm trượng, như gặp phải rắn rết.
Hàn Lập so với những người khác bình tĩnh hơn mấy phần, chẳng qua là tử mang trong mắt chớp động.
Lúc trước không phải hắn thực sự không quan tâm đến bảo vật, mà khi hắn dùng Cửu U Ma Đồng quan sát vài món bảo vật, mặc dù không nhìn ra biến hóa nhưng hắn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không bình thường, cho nên mới không nhận lấy.
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết của bốn người Lôi Ngọc Sách, chỉ thấy hào quang xám trắng trên mặt bọn họ nổi lên ngày càng đậm, đồng tử bốn người nhanh chóng biến thành xám trắng, thân thể đang run rẩy bắt đầu dừng lại.
“Không xong, bọn họ bị người khác điều khiển rồi!” Khuôn mặt Lam Nhan biến đổi, hai tay vung về phía bốn người.
Một đạo ánh sáng màu lam từ trong tay nàng bắn ra, hóa thành một cái lam sắc ti tráo* (lồng tơ)
Toàn bộ ti tráo óng ánh màu lam, dường như dùng một loại kỳ tơ nào đó dệt thành, quay tít một vòng hóa lớn lên mười trượng.
Mỗi một sợi tơ mỏng trên lam sắc ti tráo đều tỏa ra gợn sóng hào quang màu lam, trong tích tắc có chừng mấy vạn tầng gợn sóng hiển hiện ra, từng tầng nhộn nhạo trên không trung, phô thiên cái địa chụp xuống bốn người kia.
Nhưng ngay lập tức, bốn người Lôi Ngọc Sách bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng tử trong mắt đã hoàn toàn biến thành màu xám trắng, nhìn lên lam sắc ti tráo đang hạ xuống.
Tô An Thiến và Cận Lưu khẽ quát một tiếng, hai tay đồng thời vung lên.
Bốn đạo ánh sáng màu lam từ trong tay bọn họ bắn ra là hai cây giáo dài và hai cây cờ lớn đều màu lam.
Bốn kiện Tiên Khí xoay quanh lẫn nhau, phát ra lam quang mãnh liệt, tạo thành một đoàn lam quang thật lớn, thoáng cái nâng lam sắc ti tráo lên.
Mà hai người Lôi Ngọc Sách và Văn Trọng lập tức bắn ra, lao tới đám người Hàn Lập.
Trên thân hai người toát ra vô số kiếm khí màu vàng, giống như hoa nở, vô số bông sen màu vàng đột nhiên nở rộ ra, chụp xuống đám người Hàn Lập.
Kiếm khí lăng lệ ác liệt còn chưa đến, vách tường và mặt đất gần đó dù đã được cấm chế gia trì nhưng cũng bị cắt thành từng vệt nông sâu khác nhau, hư không bên cạnh thì run rẩy không thôi.
Hùng Sơn, đôi nam nữ áo đen, cùng Lam Nguyên Tử chứng kiến cảnh này, đều vội vàng thi triển thần thông nghênh đón.
“Ầm ầm” nổ lớn, ánh sáng đủ màu sắc lập lòe đan xen vào nhau.
Bốn người liên thủ mới miễn cưỡng chặn được công kích của hai người Lôi Ngọc Sách.
Trong đại điện, từng cỗ man lực bắn ra, mặc dù đại điện có cấm chế gia trì nhưng cũng không chịu nổi, ầm ầm đổ sụp xuống biến thành phế tích.
Không còn đại điện hạn chế, mọi người bay lên không trung, thi triển ra đủ loại thần thông, cuốn lấy nhau chém giết.
Lam Nhan một mình đối phó với Tô An Thiến và Cận Lưu, mà bốn người Hùng Sơn ngăn cản Lôi Ngọc Sách và Văn Trọng.
Bốn người Lôi Ngọc Sách bị người khác khống chế, thực lực dường như không cách nào hoàn toàn triển khai, tuy đám người Lam Nhan rơi vào thế hạ phong, nhưng cũng miễn cưỡng chống đỡ được công kích của bốn người kia.
“Kẻ nào ở đây lén lút ám toán người khác, sao không hiện thân gặp mặt!” Hàn Lập lơ lửng giữa không trung, nhưng không ra tay, trong mắt tử quang đại thịnh, nhìn quanh bốn phía, trầm giọng quát lên.
“Ồ, Cửu U Ma Đồng, không ngờ nơi đây lại gặp được thần thông Ma tộc, thật là hiếm thấy, xem ra bổn tọa có thể có thêm nhiều huyết nô lợi hại rồi.” Một âm thanh lười biếng từ phụ cận hư không truyền ra, lập tức các nơi xung quanh đều có tiếng vọng lại, làm cho người nghe không biết từ đâu truyền đến.
Âm thanh quanh quẩn xung quanh, thủy chung vẫn không có người hiện thân.
Hàn Lập cũng không phân biệt được âm thanh phát ra từ đâu, mặc dù âm thanh này có chút mông lung, nhưng hắn có thể đoán được đây không phải là Lợi Kỳ Mã, trong lòng có chút thấp thỏm.
Chẳng lẽ hắn đã đoán đúng, tầng này không phải chỉ có một kẻ trọng phạm là Lợi Kỳ Mã.
“Các hạ thần thông cao như vậy, chẳng lẽ không dám ra mặt hay sao?” Ý niệm trong đầu Hàn Lập xoay chuyển, trong miệng lần nữa quát lên.
“Tiểu gia hỏa, dựa vào ba câu khích tướng của ngươi mà muốn gạt ta hiện thân, coi ta là trẻ con ba tuổi hay sao? Muốn tìm ta, dùng bản lĩnh thực sự của ngươi đi, hặc hặc…” Một tiếng cười ha hả vang lên, các nơi xung quanh đều vọng lại, chấn nhiếp nhân tâm.
“Vậy sao? Ta đây cũng không khách khí nữa.” Hàn Lập nghiêng tai lắng nghe, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, hai tay bỗng nhiên đưa về hư không phía trước.
Từ lòng bàn tay hắn bắn ra hai đạo hồ quang điện thô to màu vàng, đánh vào một chỗ hư không ngoài mấy trăm trượng.
Một tiếng sét đinh tai nhức óc vang lên, chỗ hư không bị đánh trúng rung động kịch liệt, lập tức hiện ra một bóng người trung niên nam tử, vẻ mặt kinh ngạc.
Người này mặc một bộ trường bào màu xanh, dung mạo ôn hòa, chỉ là trong mắt hiện lên một mảnh sương mù, nhìn không thấy đồng tử, tản mát ra vô số hào quang xám trắng, có chút quái dị.
Lúc này hồ quang điện màu vàng xung quanh vẫn chưa tan hết, tiếp tục đánh lên người trung niên nam tử.
Trung niên nam tử cười nhạo một tiếng, chỉ phất nhẹ tay áo, hồ quang điện màu vàng đến trước người gã tầm ba thước liền bị một cỗ lực lượng vô hình cản lại, không cách nào tiến lên nửa bước, lập tức bạo liệt phiêu tán.