Khánh Điển nhìn bóng dáng Liễu Nhạc Nhi và Hóa Vũ Lân trong tay nàng, dường như rốt cuộc nhận ra thân phận của nàng, chẳng qua khi ánh mắt y nhìn lên người Hàn Lập, ánh mắt càng trở nên âm trầm hơn.
“Vị này là bằng hữu của ta, kính mong đạo hữu nhìn tín vật và nể chút tình mọn Thiên Hồ tộc, đừng so đo chuyện không vui lúc trước, để bọn họ theo ta vào thành.” Liễu Nhạc Nhi thu hồi tín vật, cười nói.
Khánh Điển nghe vậy, trên mặt lại lộ ra thần sắc giễu cợt, cười nói:
“Đã sớm nghe nói Thiên Hồ tộc các ngươi ưa thích Nhân tộc không rõ ràng, bây giờ xem ra, lời đồn này thật sự không sai. Người bên cạnh ngươi lẫn vào Man Hoang giới vực chúng ta tất nhiên không cho ai biết mục đích là gì, ngươi lại dốc hết sức bảo vệ hắn, chẳng lẽ muốn phản lại Man Hoang chúng tộc?”
“Lời ấy của đạo hữu thật không có đạo lý, cứ như vậy quy kết lên đầu tiểu nữ, xin thứ cho ta không dám nhận.” Liễu Nhạc Nhi nghe mấy lời này, thần sắc hơi đổi, không nhanh không chậm trả lời.
Trong nội tâm nàng sớm đã biết rõ mức độ căm ghét Nhân tộc của Man Hoang chúng tộc. Vậy mà tên này lại vạch trần thân phận Nhân tộc của Hàn Lập, rõ ràng là đang ép Hàn Lập vào đường chết.
Quả nhiên, lúc mọi người chung quanh nghe nói Hàn Lập là Nhân tộc, thần sắc trên mặt lập tức thay đổi, có khuôn mặt đầy hoài nghi đánh giá trên dưới hắn, có đôi mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm vào hắn.
Ngay cả Tang Đồ và Vân Báo ở ngoài xe cũng nhìn qua với ánh mắt, thần sắc phức tạp.
Đối với thân phận Hàn Lập, trong lòng bọn họ không phải không hoài nghi tới, chỉ là sâu trong nội tâm không nguyện ý tán đồng thôi, một mặt bởi thực lực hắn, mặt khác, nếu không có Hàn Lập, bọn họ căn bản không có khả năng đến Trấn Hoang thành.
Mà ngay trước đó không lâu, Hàn Lập còn ra tay cứu mạng, cho nên trong lòng bọn họ đối với Hàn Lập là sợ hãi, lại là kính sợ, lại thêm cảm kích.
“Các hạ gọi là Khánh Điển? Cơm có thể ăn bừa, nói không thể nói bừa được, Chân Linh huyết mạch trên thân thể tại hạ không giả được, dựa vào cái gì lại nói ta là Nhân tộc?” Thần sắc trên mặt Hàn Lập không đổi, cười lạnh nói.
“Chuyện về huyết mạch, không phải chỉ có một phương thức là theo dòng dõi truyền thừa, từ xưa đến nay, Nhân tộc vì tu luyện, sự tình đánh cắp huyết mạch Yêu thú hay thậm chí huyết mạch Chân Linh cũng không hiếm thấy. Trên người ngươi mặc dù có Chân Linh huyết mạch, không có nghĩa ngươi thuộc Man Hoang chủng tộc chúng ta. Huống hồ vừa rồi khi nàng lấy ra Hóa Vũ Lân, ngươi hoàn toàn không hành lễ. Bởi vậy có thể thấy, ngươi không kính sợ đối với Chân Linh Vương, tuyệt không có khả năng là Man Hoang tộc chúng.” Khánh Điển cười lạnh một tiếng, nói ra.
“Ngươi phân tích. . . Hoàn toàn chính xác, có mấy phần đạo lý, đáng tiếc tất cả đều là suy đoán lung tung. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu ta là gian tế Nhân tộc phái tới, trên tay có thể có vật này sao?” Hàn Lập nghe vậy, gật nhẹ đầu, vừa cười vừa nói.
Đang nói, hắn lật bàn tay một cái, hào quang trong lòng bàn tay lóe lên, một vật hoàn toàn giống như đúc với vật Liễu Nhạc Nhi lấy ra trước đó, Hóa Vũ Lân xuất hiện ở trong tay hắn.
“Lại một mảnh Hóa Vũ Lân. . .” Trong đám người có tiếng kinh hô.
“Không phải là giả chứ?”
“Người này chẳng lẽ cũng là người được Chân Linh Vương tín nhiệm!”
Mắt thấy việc này, một lần nữa đám người kinh ngạc, ngay cả Liễu Nhạc Nhi cũng hiện lên thần sắc bất ngờ.
Nhưng lần này, trong đám đông chỉ có một số người khom mình hành lễ, ngoài ra, còn có một bộ phận không hề động đậy, tựa hồ trong mắt mang mấy phần lo nghĩ.
“Hừ, nói đùa gì vậy! Tín vật của ngươi nhất định là ngụy tạo, tín vật Chân Linh Vương tổng cộng truyền thừa bảy cái, sao có thể trùng hợp như vậy, ở chỗ này đồng thời xuất hiện hai cái?” Thần sắc Khánh Điển cứng lại, lớn tiếng nói.
“Vật này là thật hay giả, trong lòng đạo hữu chắc hẳn rõ ràng, ngươi cũng đã nói, vật này tất cả cũng chỉ có bảy cái, thử hỏi ai có khả năng phỏng chế ra tín vật giống như đúc cả về khí tức lẫn bộ dáng?” Liễu Nhạc Nhi nghiêm nghị nói.
Khánh Điển nghe câu này hơi sững lại một lát, nhưng vẫn không tránh ra.
“Đồ vật đã cho ngươi xem qua, nếu vẫn không tránh ra thì đừng trách ta không để ý tới mặt mũi Khánh Viên tộc các ngươi.” Hàn Lập cười lạnh nói.
“Tốt! Ta muốn xem, là ngươi có thể hủy mặt mũi Khánh Viên tộc ta, hay là ta có thể vạch trần bộ mặt thật của ngươi?” Khánh Điển giống như hạ quyết tâm, nói ra.
Hàn Lập thấy vậy, ánh mắt có chút ngưng lại, liếc mắt nhìn một vòng bốn phía.
Vừa rồi Khánh Điển cho thấy khoảnh khắc ngắn ngủi hơi sững lại, hơn phân nửa là được người nào âm thầm chỉ thị.
Sau khi người kia nhìn thấy tín vật mà vẫn quyết định như cũ, để Khánh Điển ra tay với mình, có lẽ hoàn toàn chắc chắn xác định thân phận Nhân tộc của mình, có thể làm như vậy, quá nửa là tồn tại cấp bậc Đại La.
Vừa nghĩ đến đây, Hàn Lập liền cẩn thận hơn mấy phần, truyền âm nói với Liễu Nhạc Nhi:
“Lát nữa nơi này nhất định sinh loạn, thân phận của ta rất có thể sẽ bại lộ, muội đi theo ta không an toàn, về Thiên Hồ tộc của muội trước đi, thoát thân xong ta sẽ nghĩ cách liên hệ.”
“Thạch Đầu ca ca, Nhạc Nhi bây giờ không phải tiểu nha đầu năm đó chỉ biết trốn ở phía sau huynh, yên tâm đi, kể như đánh nhau muội cũng có sức tự vệ.” Không cần nghĩ, Liễu Nhạc Nhi nhếch miệng cười một tiếng trực tiếp nói.
Hàn Lập nghe vậy, trong lòng khẽ động, nghĩ đến phía sau nàng chính là Thiên Hồ tộc, được xưng là một trong mười sáu đại Hoang tộc Man Hoang giới vực, liền yên tâm mấy phần.
“Sắp chết đến nơi, còn không tự biết, nạp mạng đi!”
Khánh Điển thấy Hàn Lập và Liễu Nhạc Nhi nói chuyện thân thiết, trong lòng càng ngập tràn ghen tỵ, trong miệng chợt quát một tiếng, xông thẳng tới.
Theo mỗi bước y bước ra, dưới chân đều hiện một vòng sáng đỏ sậm dập dờn, toàn bộ tường thành cũng bị chấn động theo không thôi, đám người vây quanh xem náo nhiệt rối rít lùi lại phía sau, để trống khu vực ở giữa chỉ còn lại hai người Hàn Lập và Liễu Nhạc Nhi.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, chỉ thấy hai mắt Khánh Điển trở nên đỏ ngầu, cả người trần trụi lộ ra lớp da có nhiều đường vân cổ xưa màu đỏ thẫm, trên đó truyền tới từng khí tức Man Hoang khát máu.
Cùng lúc đó, thân hình thoáng cái liền lớn lên gấp đôi, không khoa trương như Khánh Xử, nhưng diện mạo y lại phát sinh thêm những thay đổi rõ ràng hơn, mũi rút ngắn, miệng lồi ra, hai cái răng nanh khổng lồ trong miệng dài ra, nhìn rất giống một con viên hầu đầu bạc, khuôn mặt dữ tợn.
Mắt thấy nó xông đến gần, hai mắt Hàn Lập đột nhiên chăm chú, cũng sải bước ra, che chắn Liễu Nhạc Nhi sau lưng.
Liễu Nhạc Nhi vừa định hành động gì đã cảm thấy một lực ẩn giấu nhu hòa đẩy cơ thể nàng về phía sau, nhẹ nhàng hạ xuống bên ngoài mấy trăm trượng.
Nhìn thấy hai tay Hàn Lập bỗng giơ ra phía trước, lập tức tiếng sấm sét vang rền bốn phía, từng luồng điện màu bạc điên cuồng tuôn ra, hư không vặn thành hai cái ngân trảo Lôi Bằng to lớn, trùng điệp đánh vào song quyền của viên hầu đầu bạc.
“Ầm ầm. . .”
Giữa một hồi điện quang tuôn trào, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể Hàn Lập đồng thời thi triển ra, một thân lực đạo đều dồn vào cánh tay, hai tay chợt bắt lấy song quyền Khánh Điển, ra sức vặn một cái, muốn vặn nó ngã lăn xuống đất.
Kết quả, dưới một cái vặn này, hắn liền cảm thấy thân hình đối phương lại vững như bàn thạch, không nhúc nhích chút nào.
“Hừ, dám cùng ta so đấu lực đạo, thật là tự rước lấy nhục.” Khánh Điển cười lạnh một tiếng, song quyền bỗng thu lại, Hàn Lập thật sự khống chế không nổi, chỉ có thể mặc cho y rời tay.
Trong lòng Hàn Lập hơi kinh ngạc, trong Kinh Trập Thập Nhị Biến của hắn, lực lượng Lôi Bằng hoàn toàn không cường đại bằng Sơn Nhạc Cự Viên, nhưng cũng tuyệt đối không yếu, vậy mà tộc nhân Khánh Viên trước mắt này còn mạnh hơn mình.
Không đợi hắn suy nghĩ rõ ràng, Khánh Điển liền một quyền đuổi sát tới, đập xuống đầu hắn.
Trên người Hàn Lập lóe lên điện quang màu bạc, thân hình bỗng nhiên biến mất dưới quyền Khánh Điển, rồi sau một cái chớp mắt liền vòng tới sau đầu y.
Cùng lúc đó, tay hắn chợt sáng thanh quang, một thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hiện ra, thân kiếm đánh vang tiếng sét, điện quang màu vàng tuôn ra, xuyên thẳng đến gáy Khánh Điển.
Tốc độ chiêu này thực sự quá nhanh, Khánh Điển căn bản không kịp quay người.
Nhưng, miệng y quát lớn một tiếng, đường vân trên da ở gáy sáng lên hào quang, lớp da trở thành màu đỏ óng ánh trong suốt trong nháy mắt.
Chỉ nghe một tiếng nổ “Oanh”, kim quang nổ tung, sáng rực rỡ!
Vô số tia điện bắn ra tung tóe, trông như vô số con rắn nhỏ màu vàng óng đang trườn bò, tuôn về bốn phương tám hướng.
Trong kim quang rực rỡ bỗng truyền ra một luồng ba động cổ quái, một vòng sáng màu đỏ như máu từ đó đột nhiên xuyên ra, tốc độ cực nhanh đánh về phía Hàn Lập.
Hàn Lập bỗng sợ, vô ý nghịch chuyển Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể, thân hình trong nháy mắt lướt ngang đi.
Sóng ánh sáng màu đỏ như máu kia liền bay vụt qua gần sát thân thể hắn, đánh lên tường thành phía sau.
“Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn, cả mặt tường thành vì đó chấn động!
Hàn Lập chỉ thấy trên một bên bả vai mình truyền đến một cảm giác bỏng mãnh liệt, khi liếc mắt nhìn lại liền phát hiện áo trên đầu vai hoàn toàn rách nát, một mảng bờ vai trần trụi đỏ máu hiện ra.
Hắn ngưng thần kiểm tra thấy một tầng nham thạch nóng chảy màu đỏ tươi bám vào vai, đang chảy xuôi xuống cánh tay hắn, mà tầng Chân Cực Chi Mô mà hắn bao phủ ngoài thân cũng bị lực lượng này đốt xuyên qua.
Hắn quay người lại nhìn sau lưng, tường thành đã lõm thành một cái lỗ hổng, bức tường cứng rắn không gì sánh được lại thêm pháp trận gia trì dường như cũng bị đốt xuyên, nham thạch nóng chảy đang cuồn cuộn chảy xuôi theo khe gạch đá.
Hàn Lập nhíu mày, giơ một tay lên, một ngọn lửa màu bạc bám trong lòng bàn tay. Hắn chập ngón tay lại như dao, gọt vào đầu vai mình một cái, lớp nham thạch nóng chảy kia bị hắn nạo sạch dễ dàng.
Thế nhưng, dù đã xử lý xong lớp bám vào vai, Hàn Lập vẫn cảm thấy một lực lượng cổ quái như có như không lưu lại ở miệng vết thương, khiến máu thịt nơi đó hồi phục cực kỳ chậm chạp.
“Ca ca, không cần cùng người này so đấu man lực, Nhạc Nhi có thể giúp huynh một tay!” Liễu Nhạc Nhi ngoài xa lên tiếng.
Hàn Lập nhìn nàng lắc đầu, ra hiệu mình không việc gì, không muốn nàng can thiệp vào.
Cùng lúc đó, một lão giả tóc trắng, thân hình khom xuống đang đứng trên đỉnh tường thành, tay chắp sau lưng, cúi đầu nhìn Hàn Lập, mắt lão nhắm lại, miệng tự lẩm bẩm:
“Khí lực không tầm thường, lại còn tu luyện Thời Gian Pháp Tắc, mặc dù đa phần chỉ là chút da lông, nhưng coi như là Chí Tôn pháp tắc, Điển nhi sợ rằng phải tốn nhiều sức lực. . .”
Làn da lão giả ngăm đen, chỉ có khuôn mặt thư sinh hơi trắng trẻo, trên đó đầy những nếp nhăn, nhìn có chút cổ quái. Khí tức cả người lão lại nội liễm vô cùng, đứng tại đó bất hiển sơn, dã bất lộ thủy*.
*bất hiển sơn, dã bất lộ thủy/不显山不露水: không thấy núi cũng không lộ nước, ẩn dụ chỉ sự che dấu những điều trọng yếu
Lão còn đang cân nhắc, đã thấy hư không dưới thành bỗng trở nên vặn vẹo, như thể có một tầng sương mù màu đỏ như ẩn như hiện lan tràn tại đó.
“Ngay cả chiêu này cũng dùng tới, xem ra không có điều ngoài ý muốn gì.” Trên mặt lão giả lộ vui vẻ, thì thào nói.