Chương 418: Leo núi

Leo núi

“Hàn đại ca không cần lo lắng cho ta, ta và những người này không có thù oán gì, chỉ là tiểu nhân vật không quan trọng, bọn hắn coi như đuổi theo ta chắc cũng sẽ không làm gì ta, ngươi đi nhanh đi.” Lục Vũ Tình nói thêm.

Hàn Lập nhướng mày, chợt bước đến bên cạnh Lục Vũ Tình, thò tay nắm lấy eo nhỏ của nàng, bế lên.

Lục Vũ Tình ngẩn ngơ, không kịp phản ứng liền bị ôm lấy.

Hàn Lập ôm Lục Vũ Tình, nguyên bản trọng lực tác động lên người nàng liền dồn qua người hắn.

Bất quá trọng lực ở mức đó hắn tự nhiên có thể thừa nhận, chân bước liên tục, đạp dọc theo cầu thang nhanh chóng tiến lên.

“Hàn đại ca. . .” Lục Vũ Tình há hốc mồm, lẩm bẩm nói.

“Ta đã đáp ứng mang ngươi theo, chỉ cần đủ khả năng, thì sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.” Hàn Lập nhìn phía trước, trong miệng nhàn nhạt nói ra.

Lục Vũ Tình nhìn gương mặt bình tĩnh của Hàn Lập, trong đôi mắt đẹp dịu dàng hiện lên tia dị sắc, cúi đầu.

Hai người Lãnh Diễm lão tổ và Hùng Sơn phía trước vẫn chú ý tới tình huống Hàn Lập nơi này, trên mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Lãnh Diễm đạo hữu, vị bằng hữu của ngươi lại là kẻ đa tình, tại bậc thang trắng bạc này mà cũng dám mang theo bên mình một kẻ kí sinh, bội phục bội phục.” Trong mắt Hùng Sơn hiện lên một tia trào phúng, trong miệng nói ra.

Lãnh Diễm lão tổ nhướng mày, cấm chế trọng lực trên cầu thang trắng bạc này cực kỳ lợi hại, mặc dù dùng nhục thể của gã, hơn nữa chuẩn bị nhiều năm, cũng không dám khinh thường chút nào.

Hàn Lập ôm một người theo, độ khó không chỉ đơn giản tăng lên gấp đôi như vậy.

Lãnh Diễm lão tổ im lặng nhìn về phía Hàn Lập, thần sắc lãnh đạm vài phần.

Hàn Lập chậm rãi vận khởi thân thể chi lực, lập tức tốc độ càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt gia tăng lên gấp bội, hầu như không kém bao nhiêu so với lão giả mặt rỗ, khoảng cách song phương lại ngừng kéo gần lại.

Lão giả mặt rỗ thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống.

Thần sắc Lãnh Diễm lão tổ và Hùng Sơn phía trước cũng biến đổi theo.

Bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới lúc này Hàn Lập dẫn theo một người, vậy mà tốc độ không giảm ngược lại tăng lên, thậm chí so với bọn họ nhanh hơn một ít, chậm rãi đuổi theo.

Trong mắt hai người hiện lên vẻ kinh ngạc, hít sâu một hơi, lập tức tinh quang kim quang trên người sáng lên một tí, tốc độ cũng nhanh hơn.

Thời gian trôi qua từng chút, trong nháy mắt qua hơn nửa canh giờ.

Mấy người cũng đã đi được phân nửa cầu thang trắng bạc.

Lãnh Diễm lão tổ và Hùng Sơn vẫn đang đi tuốt ở đằng trước, nhưng mà hầu như Hàn Lập đã đuổi kịp bọn họ, chỉ kém hai mươi mấy bậc cầu thang.

Lão giả mặt rỗ theo sát phía sau Hàn Lập, cách xa cỡ trăm bậc cầu thang.

Về phần đám tu sĩ Quỷ Khấp Tông còn lại, lúc này đã bị rơi xa ở phía sau, thân hình biến thành những chấm đen nhỏ, thấy không rõ lắm.

Đến nơi này, trọng lực trên cầu thang trắng bạc đã lớn đến một trình độ thập phần khủng bố.

Mấy người cũng không cách nào duy trì được tốc độ như trước, dần dần chậm lại.

Toàn thân Lãnh Diễm lão tổ được bao bọc bởi tinh quang sáng ngời, giống như một tầng sa y bảo vệ, thoạt nhìn thần bí và cường đại.

Lúc này gã đi ở vị trí dẫn đầu, tiến lên từng bước một với tốc độ tương đối ổn định.

Hùng Sơn thì quanh người tản mát ra kim quang chói mắt, làn da cũng biến thành kim sắc, hiện ra từng đạo hoa văn, thoạt nhìn toàn bộ cơ thể giống như một pho tượng hoàng kim, thân thể tản mát ra khí tức vô cùng to lớn.

So với Lãnh Diễm lão tổ thì y hơi rớt lại phía sau mấy bậc cầu thang, nhưng vẫn vững vàng đi tới.

Lãnh Diễm lão tổ nhìn thấy hình thái Hùng Sơn lúc này, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, đó chắc hẳn là một bí thuật luyện thể không kém.

Lần trước hai người tới U Hàn Cung, lúc lên tới cầu thang này, Hùng Sơn cũng không có thần thông luyện thể, có lẽ trong mấy năm nay luyện thành.

Bất quá điều này cũng không quan trọng, trong những năm này gã cũng chuẩn bị rất nhiều.

Ánh mắt Lãnh Diễm lão tổ lại nhìn phía đằng sau.

Lúc này trên người Hàn Lập cũng tản mát ra một tầng tinh quang, ôm Lục Vũ Tình không ngừng tiến lên, thần sắc không có vẻ gì là cố hết sức, vững vàng đi theo phía sau hai người, không có bị rơi lại phía sau, một bộ dạng thành thạo.

Lúc này Lục Vũ Tình nhắm chặt hai con ngươi, vẫn không nhúc nhích, dường như đang ngủ say.

Một màn này làm cho nội tâm Lãnh Diễm lão tổ cả kinh.

Thân thể mạnh mẽ của Hàn Lập đã vượt xa tưởng tượng của gã.

Phía dưới Hàn Lập dường như cảm ứng được ánh mắt Lãnh Diễm lão tổ, ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Nội tâm Lãnh Diễm lão tổ chợt động một cái, nhìn Hàn Lập miễn cưỡng cười cười, vội vàng xoay đầu lại.

Thần sắc Hàn Lập nhàn nhạt, ánh mắt dời từ trên người Lãnh Diễm lão tổ sang cầu thang trắng bạc.

Theo hắn đoán chừng, cầu thang trắng bạc này không sai biệt lắm có một vạn cấp, lúc này cách đỉnh chắc hơn ba nghìn bậc thang.

Lúc này hắn chỉ vận dụng một phần nhỏ lực lượng thân thể, nếu trình độ cấm chế trọng lực những cầu thang còn lại cũng giống như lúc trước, có lẽ có thể thông qua.

Chỉ là. . .

Hàn Lập nhìn lại phía sau lưng.

Lão giả mặt rỗ chăm chú đuổi theo ở phía sau, hắc quang trên người lập loè, cũng không có chậm lại chút nào.

Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, thân thể chi lực của lão giả mặt rỗ đi lên cầu thang này không có bất kỳ ưu thế nào, nhưng dù sao cũng là tồn tại Kim Tiên, nếu tiếp tục với tốc độ này tuy chưa hẳn có thể đuổi kịp bọn hắn, nhưng cũng có thể theo tới cuối cùng.

Một khi rời khỏi hoàn cảnh đặc biệt cầu thang trắng bạc này thì lão giả mặt rỗ tuyệt đối sẽ ra tay với bọn họ.

Khí tức lão này mịt mờ, thực lực không rõ, tuy Hàn Lập không sợ, nhưng dù sao cũng phiền toái.

Ý niệm trong đầu hắn nhanh quay trở lại, lập tức tinh quang chi lực trên người đậm đặc lên, bộ pháp dưới chân liền nhanh hơn năm thành.

Lãnh Diễm lão tổ và Hùng Sơn cảm ứng được tốc độ Hàn Lập tăng lên nhiều, đều nhìn trợn mắt há hốc mồm, nhưng lúc này hai người không được phép suy nghĩ nhiều, phải tiếp tục ra sức bước lên.

Kết quả sau mấy hơi thở, Hàn Lập liền đuổi tới sau lưng hai người, mắt thấy liền muốn bắt kịp bọn họ.

Lãnh Diễm lão tổ nhướng mày, tuy rằng gã và Hàn Lập ước định liên thủ, nhưng phía trước chính là bên trong U Hàn Cung, chính mình khổ tâm chuẩn bị nhiều năm như vậy, hôm nay một lần hành động, há lại để cho Hàn Lập vượt lên đầu.

Gã quát khẽ một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết, tinh quang chi lực bên ngoài thân đại phóng lần nữa, mặt ngoài thân thể hiện ra một màng óng ánh, đúng là Chân Cực Chi Mô.

Thân hình Lãnh Diễm lão tổ biến lớn một vòng, tay chân cũng tráng kiện lên không ít, sải bước tiến lên, tốc độ lại tăng lên.

Hùng Sơn thấy vậy, trong miệng lẩm bẩm.

Bên ngoài thân y lần nữa hiện ra một tầng kim quang, màu sắc làn da lại đậm hơn, hơn nữa hiện ra một tầng kim loại sáng bóng, triệt để biến thành pho tượng hoàng kim.

Không chỉ như thế, nguyên bản thân hình Hùng Sơn thấp bé thình lình nhanh chóng cao lớn lên không ít, hóa thành một đại hán hoàng kim hùng tráng.

Đạp đạp đạp!

Đại hán hoàng kim đi nhanh lên, tốc độ cũng tăng thêm mãnh liệt không ít.

Ba người Hàn Lập đồng thời gia tốc, lập tức lão giả mặt rỗ rớt lại phía sau.

Lão giả mặt rỗ giật mình khẽ, lập tức vừa sợ vừa giận.

Tuy tu vi lão vượt xa ba người phía trước, nhưng dù sao cường độ thân thể không bằng, trước đó lại không chuẩn bị gì, có thể bảo trì tốc độ này cơ hồ đã vận hết toàn lực.

Nhìn ba người nhanh chóng đi lên, trong mắt lão giả mặt rỗ hiện lên vẻ khẩn trương.

Lão phất một tay lên, trong tay bay ra một đạo bạch quang, là một tấm phù lục màu trắng.

Trên phù lục vẽ một đồ án giống như Cự Linh Thần, tản mát ra dao động nguyên khí cường đại.

XOẸT!

Lão giả mặt rỗ đập phù lục màu trắng lên thân mình, lập tức phù lục lóe lên chui vào bên trong cơ thể.

Trên người lão bộc phát ra mãnh liệt Linh quang màu trắng chói mắt, nhộn nhạo ra.

Thân thể lão giả mặt rỗ chấn động, bên ngoài thân hiện ra từng đạo Linh văn màu trắng, nhanh chóng lan tràn ra trên thân thể, lập tức khí tức thân thể tăng lên nhiều.

Lão giả hít sâu một hơi, mau chóng đuổi theo ba người phía trước.

“Cự Linh Đại Lực Thần Phù!” Đuôi lông mày Hàn Lập nhảy lên, nhận ra phù lục màu trắng kia chính là một trương phù lục Tiên phẩm cường lớn, có thể gia trì thân thể chi lực.

Bất quá hắn cũng không có để ý, dưới chân không ngừng chút nào, phù lục chẳng qua là ngoại lực, không cách nào kéo dài.

Trong nháy mắt, thời gian lại qua một bữa cơm.

Mấy người liên tục đuổi theo nhau, đi tới không ít khoảng cách, lúc này đây khoảng cách phần cuối cầu thang đã không xa, đại khái còn khoảng một nghìn bậc nữa.

Tình huống mọi người lại lần nữa xảy ra một ít biến hoá.

Cho dù tốc độ Lãnh Diễm lão tổ và Hùng Sơn tăng thêm, vẫn bị Hàn Lập đuổi kịp, nhưng sau đó Hàn Lập cũng không vượt qua hai người.

Lúc này ba người sánh vai cùng tiến lên, hầu như chẳng phân biệt được trước sau.

Thoạt nhìn lão giả mặt rỗ có chút không ổn, Linh Văn màu trắng trên người lúc sáng lúc tối, dường như tùy thời sẽ tán loạn, trên mặt hiện ra một tầng mồ hôi, ngực có chút phập phồng thở dốc.

Nguyên bản lão chỉ rớt lại phía sau hơn một trăm bậc cầu thang, lúc này bị rơi xuống hai ba trăm cấp.

Bước chân lão giả mặt rỗ dần dần có chút trì trệ, nhưng ba người Hàn Lập phía trước vẫn đi lại như thường, nhanh chóng đi lên, khoảng cách song phương càng ngày càng xa.

Chung quy phù lục chi lực vẫn không bằng ba người Hàn Lập vất vả tu luyện thân thể cường đại.

Lão giả mặt rỗ nhìn ba người phía trước, thần sắc âm tình bất định.

Mắt thấy ba người càng chạy càng xa, khoảng cách phần cuối chỉ có hai ba trăm bậc cầu thang, hơn nữa thân ảnh không thấy chậm lại chút nào, sắc mặt lão mơ hồ có chút xanh mét.

Trong mắt lão giả mặt rỗ hiện lên vẻ giãy giụa, lập tức lật tay lấy ra một hộp ngọc màu đen lớn cỡ bàn tay, một cỗ khí tức ôn nhuận từ trên hộp ngọc lan ra, hiển nhiên hộp ngọc này sử dụng tài liệu cực kỳ trân quý.

Trên hộp ngọc dán những trương phù lục, mỗi trương phù lục đều lập loè linh quang, cực kỳ bất phàm, bao bọc hộp ngọc tầng tầng, lộ ra vẻ cực kỳ trịnh trọng.

Lão giả mặt rỗ há miệng phun ra một cỗ hắc quang, bao phủ hộp ngọc lại.

Những phù lục kia lập loè Linh quang một hồi, nhao nhao bay khỏi hộp ngọc, Linh quang tản mát ra cũng triệt để tiêu tán, dĩ nhiên chỉ có duy nhất một tầng phù lục.

Lão giả mặt rỗ không để ý đến những phế phù kia, cẩn thận mở hộp ngọc ra.

Bên trong là một quả đan dược màu đen to cỡ quả trứng bồ câu, tán phát ra trận trận hào quang màu đen.

Bên trong hào quang màu đen mơ hồ nhìn thấy một hư ảnh Yêu thú nho nhỏ.

Con thú này giống như Long nhưng không phải Long, trên đầu mọc ra một cái sừng, sau lưng mọc lên một đôi cánh, thoạt nhìn cực kỳ thần tuấn.

Tinh khí dao động vô cùng cường đại từ trên đan dược màu đen tán phát ra, trong đó còn kèm theo từng cỗ Pháp Tắc Chi Lực.

Trong mắt lão giả mặt rỗ hiện lên một tia không nỡ, nhưng vẫn há miệng hút viên đan dược màu đen vào trong miệng, phục dụng nó.

Mặc dù ba người Hàn Lập phía trước đang bước nhanh lên, nhưng viên đan dược màu đen này toả ra khí tức chấn động rất lớn, lập tức ba người liền chú ý, quay đầu nhìn lại.

“Cái này là. . . Thú Thai Huyền Nguyên Đan!” Đồng tử Hùng Sơn co rụt lại, nghẹn ngào nói ra.

“Thú Thai Huyền Nguyên Đan. . . Hùng đạo hữu, đây là đan dược gì?” Lập tức Lãnh Diễm lão tổ hỏi.

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Status: Completed Author:

Phàm nhân tu tiên, phong vân tái khởi

Xuyên qua không gian và thời gian, luân hồi nghịch chuyển

Kim Tiên Thái Ất, Đại La Đạo Tổ

Tam thiên đại đạo, pháp tắc chí tôn.

Phàm Nhân Tu Tiên Truyện 》 Tiên Giới Thiên là tích xưa về một Hàn Lập khuynh đảo Tiên Giới, truyền thuyết về một tiểu tử người phàm tu tiên.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset