Chương 949: Đột nhiên xuất hiện

Đột nhiên xuất hiện

Hàn Lập không để ý lực hút trên cây thanh đồng, cẩn thận quan sát cột sáng màu trắng trên ngọn cây, suy nghĩ trong đầu chuyển động.

Hắn phát hiện trận văn trên đó có chút khác thứ đã thấy trong Thần Điện nhưng đều cùng một gốc, phá giải cũng không quá khó.

Vì vậy, hắn lấy Tinh Lan bút từ ngực ra, vẽ phù văn quanh cột sáng.

Cái gọi là quen tay hay việc, tuy Hàn Lập chưa đạt tới trình độ tinh xảo nhưng tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, không lâu sau đã khắc họa xong.

Nương theo một đạo bạch quang nhộn nhạo, cột sáng tan ra, chiếc chìa khóa màu máu rơi vào tay Hàn Lập.

Cùng lúc đó, lực lượng hấp thụ trên quái thụ thanh đồng cũng biến mất theo.

“Ngươi muốn chết. . .” Thiệu Ưng nghĩ mình mắc lừa Hàn Lập và Thần Dương, giận tím mặt.

Hai chân y đạp mạnh một nhánh cây, trực tiếp đạp gãy một đoạn chạc cây thanh đồng, thân hình hung bạo lao tới chỗ Hàn Lập.

Hàn Lập tức thì mang Thạch Xuyên Không đi trước một bước, bay vút xuống.

Không chờ Thiệu Ưng tiếp tục đuổi giết tới, một tay Hàn Lập cầm chìa khoá, đưa qua đầu, quát to:

“Các ngươi đừng có được voi đòi tiên, nếu vẫn mạnh mẽ tranh đoạt, cùng lắm thì ta bóp chặt thứ này, chúng ta cá chết lưới rách, không ai được chút lợi nào.”

Lời vừa nói ra, quả nhiên khiến Thiệu Ưng sợ ném chuột vỡ bình, không dám vọng động, đứng trên ngọn cây nhìn xuống Hàn Lập, mặt trầm như nước.

Những người đang chém giết khác trong điện cũng vội vã thu tay, lui về hai bên.

“Lệ đạo hữu, nếu ngươi đã chọn khoanh tay đứng nhìn, sao phải dây vào?” Lông mày Phù Kiên nhíu chặt, ánh mắt bất thiện nói.

Hàn Lập tay cầm chìa khoá, đứng chắp tay, không giải thích.

“Người Thanh Dương thành chúng ta làm việc thế nào hình như không đến phiên Phù thành chủ khoa tay múa chân nhỉ?” Thần Dương khì khì một tiếng, nói.

“Khụ khụ. . . Phù đạo hữu, thì ra ngay từ đầu chúng ta đã trúng phải khổ nhục kế của người ta, hiểu lầm bọn họ tự ly gián, không ngờ người ta chỉ diễn trò cho chúng ta xem mà thôi…” Tần Nguyên ho nhẹ một tiếng, nói.

“Tiểu tử, dám cả gan trêu đùa chúng ta, không sợ ta bỏ chiếc chìa khoá này, thật sự cùng các ngươi cá chết lưới rách sao?” Thiệu Ưng âm tàn nói.

“Thiệu Ưng, ngươi đang nói lời khốn nạn gì vậy?” Đúng lúc này, bên ngoài Thần Điện lại truyền đến một tiếng phẫn nộ.

Ngay sau đó, bốn đạo nhân ảnh từ ngoài tiến vào.

Trong đó hai người đi đầu, một là trung niên hán tử tướng mạo không có gì đặc biệt, một là vị lão giả vóc người thấp bé rắn rỏi, thoạt nhìn cũng không hấp dẫn ánh mắt người ngoài, nhưng hai người lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người trong điện.

Chỉ vì hai người này không phải ai khác, chính là Thành chủ Huyền Thành Ách Quái và Lục Hoa phu nhân.

Mà theo phía sau họ là một đôi nam nữ bộ dáng tuấn tú mặc cốt giáp, chính là huynh muội Chu Tử Nguyên và Chu Tử Thanh.

Thần Dương thấy Ách Quái đột nhiên hiện thân, thần sắc không khỏi hơi đổi, thân hình không nhịn được lui về sau nửa bước. Hàn Lập nhìn thấy, nghi hoặc trong lòng càng lớn.

“Tham kiến Ách thành chủ. . .” Mọi người thấy thế, rối rít tiến lên thi lễ nói.

“Thành chủ, thuộc hạ. . .” Thiệu Ưng đi ra phía trước, khom người hạ bái, đang muốn bẩm báo, sắc mặt Ách Quái chuyển lạnh, đột nhiên vung một tay áo, trực tiếp quật y xuống đất.

Sau khi y đứng lên, vội vàng xoay người chắp tay thi lễ lần nữa, không dám nói tiếp nửa câu. Đám người Tần Nguyên thấy vậy, thần sắc nhanh chóng thay đổi, trong mắt đều toát ra vẻ sợ hãi.

Hàn Lập thấy vậy, bàn tay cầm chìa khóa màu máu không khỏi nắm chặt thêm vài phần, ánh mắt khó hiểu bắt đầu đánh giá mặt Ách Quái, trong lòng cân nhắc nên giao chìa khóa ra hay tiếp tục dùng việc phá hủy chìa khóa uy hiếp.

Sắc mặt Ách Quái ngưng lại, khi ánh mắt đảo qua đám người Hàn Lập, trong mắt hiện lên một chút tán thành, mà khi thấy Thạch Xuyên Không sau lưng Hàn Lập, cũng chỉ thoáng kinh ngạc, không có quá nhiều phản ứng.

Mà khi ánh mắt lão rơi xuống người đám Tần Nguyên thì sắc mặt lập tức chìm xuống, cười lạnh nói:

“Tần thành chủ, Phù thành chủ, nhị vị các ngươi thật bản lĩnh, chưa sờ đến một cọng lông của bí bảo đã tranh đấu nội bộ rồi, sao nào. . . Các ngươi thích tự giết lẫn nhau thế à?”

“Không dám. Tại hạ muốn tự tay cất giữ chìa khóa, sau đó dâng tặng cho Ách thành chủ, chỉ là nhất thời tranh công nóng vội nên mới nảy sinh xung đột với Tôn đạo hữu và Thần đạo hữu. . .” Tần Nguyên vội vàng giải thích.

“Ha ha, lúc này miệng lưỡi Tần đạo hữu thật sự rất lưu loát. Nói không thở dốc, không ho khan?” Tôn Đồ mỉa mai cười nói.

“Cướp được chìa khoá hay không là do bản lĩnh, nếu tranh chấp với Khôi Thành, chẳng những ta không nhiều lời, mà còn khen thưởng. Nhưng các ngươi tự giết lẫn nhau thì đúng là không được.” Sắc mặt Ách Quái hơi hòa hoãn, thoạt nhìn nộ khí đã tiêu tan phần nào, mở miệng nói.

“Việc này là do chúng ta nhất thời tham công, về sau nhất định sẽ đền bù tổn thất cho hai thành Bạch Nham và Thanh Dương, mong Thành chủ thứ tội.” Phù Kiên theo sát Tần Nguyên, lấy được cớ “tham công sốt ruột” vội vàng nói theo.

“Niệm tình các ngươi cũng vì đại kế Huyền thành chúng ta, hôm nay không vội xử lý, chờ khi trở về, các ngươi nhất định phải bồi tội thật tốt với Tôn đạo hữu và Thần đạo hữu. Nếu giờ Thanh Dương thành đoạt được chìa khóa, vậy tạm thời do vị Lệ đạo hữu này cất giữ, bất kỳ kẻ nào cũng không được sinh lòng cướp đoạt. Tiếp đó chúng ta còn phải chung sức hợp tác mới có thể đạt được bảo tàng.” Ách Quái trầm ngâm một lát, nói.

Một trận tranh giành lợi ích biến thành tranh công gây lên, mặc dù đám người Tôn Đồ bất mãn trong lòng nhưng cũng không nói thêm nữa.

“Ách thành chủ, nếu ngài đã tới, đương nhiên ta không thể tiếp tục cất giữ chìa khóa này, tất phải giao cho Ách thành chủ mới đúng.” Hàn Lập tiến lên một bước, mở bàn tay ra, nói.

“Có lẽ chư vị không viết, chìa khoá màu máu này có tổng cộng có năm cái, hợp nhất một chỗ mới có thể mở ra cấm địa sâu trong Đại Khư, kế tiếp lấy được bảo tàng trong đó, chỉ có một cái thì không có tác dụng quá lớn. Nếu chìa khóa này do Lệ đạo hữu lấy được, vậy trước khi đến chỗ bảo tàng, vẫn giao cho Lệ đạo hữu cất giữ.” Ách Quái liếc mắt nhìn chìa khoá, không nhận mà vừa cười vừa nói.

Hàn Lập nghe vậy, cũng không tiếp tục từ chối, thuận thế cất chìa khóa vào ngực.

Thịch, thịch, thịch.

Lại một trận tiếng tim đập dồn dập truyền đến, chiếc chìa khoá màu máu này dường như hô ứng với chìa lúc trước, cả hai bắt đầu cùng đập như trái tim.

Ngay sau đó, liền có một cỗ nhiệt lưu chảy xuôi ra từ chìa khoá màu máu, tràn vào cơ thể Hàn Lập.

Theo từng nhịp đập, một cỗ nhiệt khí từ trong chìa khoá huyết sắc rót vào, tràn vào cơ thể hắn. Liền đó Hàn Lập cảm thấy không chỉ khí huyết trong người nhanh chóng chuyển động, mà ngay cả lực lượng tinh thần cũng được điều động, bắt đầu vận chuyển.

Cuối cùng chỗ Huyền Khiếu sắp mở trên người hắn trong một tích tắc này đã thông suốt.

Dù kinh hỉ nhưng Hàn Lập vội đè mạnh khí huyết và lực lượng tinh thần trong cơ thể xuống, không dám lộ ra biến hóa của mình.

Nhưng dù là vậy, mọi người vẫn nhận ra một tia khác thường, nhìn về phía hắn.

“Xin hỏi Ách thành chủ, rốt cuộc bảo tàng ở sâu trong Đại Khư là thứ gì?” Hàn Lập thần sắc tự nhiên, vì muốn chuyển lực chú ý của mọi người, chủ động mở miệng hỏi.

“Truyền thuyết từ xưa nói, chỗ sâu trong Đại Khư ẩn giấu một bộ hài cốt có lực lượng vô tận, nó có uy năng nghiêng trời lệch đất giống như Chí Bảo. Phàm là người có thể tới đó, nhìn thấy bộ hài cốt kia thì đều thu được chỗ tốt rất lớn.” Ách Quái chậm rãi nói.

Được Ách Quái nói đó là đồ có chỗ tốt lớn, đương nhiên vật tầm thường còn xa mới so được.

Mọi người nghe vậy, thần sắc đều khẽ đổi, trong mắt hoặc nhiều hoặc ít đều hiện lên khát vọng hoặc vẻ tham lam.

Hàn Lập nghe vậy trong lòng cũng khẽ động, không khỏi liên tưởng đến Tích Lân Thánh Hài mà Thạch Xuyên Không đề cập trước đây. Có điều theo lời Thạch Xuyên Không thuật lại, dường như Ách Quái tới đây còn mục đích gì khác nhưng không biết rốt cuộc là gì.

Hắn im lặng nhìn Thạch Xuyên Không một cái, thấy gương mặt hờ hững của y thì xoay chuyển ánh mắt, lại nhìn lướt qua Thần Dương.

Lúc này vẻ mặt Thần Dương dường như có phần biến ảo bất định, trong mắt lo lắng ngổn ngang.

“Thần đạo hữu, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi biết rõ những chuyện gì không?” Hàn Lập truyền âm hỏi Thạch Xuyên Không.

Chờ một lát, Thần Dương vẫn không phản ứng.

“Chuyện Ách Quái thành chủ nói rốt cuộc là thật hay giả?” Hàn Lập lại truyền âm hỏi.

“Lệ đạo hữu, ta đúng là có chuyện gạt ngươi, nhưng ta cũng có nỗi khổ tâm riêng, giờ không thể nói rõ với ngươi. . .” Lúc này, Thần Dương mới truyền âm trả lời.

“Thần đạo hữu, lúc trước ngươi đã uy hiếp ta một lần, nếu bây giờ vẫn không thẳng thắn nói rõ, vậy việc hợp tác sau đó của chúng ta nên bỏ hết đi.” Ngữ khí Hàn Lập lạnh dần, truyền âm nói.

“Cái này. . . Mà thôi, nếu ngươi muốn biết rõ, ta cũng không gạt ngươi. Trên thực tế, ban đầu ta không phải là người Thanh Dương thành mà là người Huyền Thành. Năm đó ta và huynh trưởng Thần Liệt đều là gián điệp Phủ Thành chủ bồi dưỡng, tương lai đều được phái đi, lẻn vào thành khác. Vì đảm nhiệm nhiệm vụ này, chúng ta đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Lúc sát hạch cuối cùng, chúng ta đều bị phái ra ngoài ám sát một người, sau khi thành công có thể nhận được lượng lớn tài nguyên tu luyện và công pháp huyền tu cao thâm. Ai cũng không ngờ, đối tượng chúng ta ám sát chính là đối phương…” Thần Dương ngập ngừng một chút, truyền âm nói.

“Tàn sát lẫn nhau?” Hàn Lập nghe đến đó, khẽ nhíu mày.

“Đúng vậy. Ách Quái phái Thiệu Ưng đến theo dõi, chúng ta không có lựa chọn nào khác. . . Cuối cùng ta còn sống. . .” Thần Dương dừng một chút, có chút khó khăn nói.

“Ân oán giữa ngươi và hắn không liên quan đến ta, vì sinh tồn ở Tích Lân Không Cảnh, ta có thể hợp tác với ngươi nhưng muốn khiêu chiến Ách Quái bây giờ, không khác lấy trứng chọi đá, ta sẽ không chịu chết với ngươi.” Sau khi Hàn Lập suy nghĩ một chút, nói.

“Đó là chuyện đương nhiên. . . Hơn nữa ta cũng không có ý định chống lại Ách Quái lúc này. Bây giờ chuyện cần làm cũng giống Lệ đạo hữu ngươi, chỉ vì sinh tồn mà thôi. . .” Thần Dương nặng nề thở dài một tiếng, có phần bất đắc dĩ nói.

“Vậy theo lời Ách Quái vừa rồi. . .” Trong lòng Hàn Lập khẽ động, hỏi.

“Bây giờ nói thật giả kỳ thật không có ý nghĩa, dù sao trước giờ chưa có ai tìm thấy. Dù vậy trong truyền thuyết, đúng như hắn nói, sâu trong Đại Khư cất giấu một bộ di hài, trên người nó ẩn chứa năng lượng vô cùng vô tận. Dù chỉ có một đoạn xương ngón tay của nó, sau khi luyện hóa vào cơ thể cũng giúp tu vi thân thể, thậm chí là số lượng huyền khiếu tăng vọt cực nhiều, thật sự là Thần vật trong lòng Huyền tu chúng ta.” Thần Dương suy nghĩ một chút, giải thích nói.

Hàn Lập nghe vậy, đang muốn nói thêm gì đó, tiếng Ách Quái lại vang lên:

“Lệ đạo hữu, nếu chìa khoá màu máu này đã nằm trong tay ngươi, vậy việc này không nên chậm trễ, chúng ta cùng nhau lên đường, chạy tới chỗ bảo tàng kia. Nếu bị người Khôi Thành đoạt trước, cái được không bù nổi cái mất.”

“Nếu chìa khóa bảo tàng kia có năm cái, phải tập hợp đủ mới có thể mở ra, chỗ chúng ta có một, dù người Khôi Thành tới trước cũng không thể mở chứ?” Tôn Đồ nhíu mày, hỏi.

“Khôi Thành khác Huyền Thành chúng ta, bọn chúng tinh thông Khôi Lỗi Chi Thuật, chưa hẳn không có cách khác.” Lục Hoa phu nhân vẫn một mực trầm mặc không nói, đột nhiên mở miệng.

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Status: Completed Author:

Phàm nhân tu tiên, phong vân tái khởi

Xuyên qua không gian và thời gian, luân hồi nghịch chuyển

Kim Tiên Thái Ất, Đại La Đạo Tổ

Tam thiên đại đạo, pháp tắc chí tôn.

Phàm Nhân Tu Tiên Truyện 》 Tiên Giới Thiên là tích xưa về một Hàn Lập khuynh đảo Tiên Giới, truyền thuyết về một tiểu tử người phàm tu tiên.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset