Ách Quái vừa dứt lời, cả người bỗng nhiên lóe lên, giống như một tia chớp đen, “xoẹt” một tiếng, chợt xuất hiện trước người Hàn Lập, một chưởng thò ra muốn bóp cổ của hắn.
Dường như Hàn Lập đã sớm đoán ra được, ngay khi lão đưa tay ra, trong nháy mắt hắn liền dừng lại, trách thoát tập kích của lão, rồi nhanh chóng lượn vòng, không những vậy tốc độ của hắn đột nhiên tăng lên gấp đôi, bay về phía bên kia hồ.
Thời điểm điện mang bay xuống gần sát mặt hồ, thì bỗng nhiên ngân quang thu lại, một lần nữa hiện ra thân ảnh Hàn Lập. Ách Quái vẫn đuổi theo sát phía sau.
“Không ngờ tiểu tử ngươi biết không ít trò bịp bợm a” Ách Quái cười lạnh một tiếng, lần nữa giết tới.
Hàn Lập thấy vậy, không lùi lại mà trực tiếp nghênh chiến lão.
Hắn âm thầm vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công, không những thế Chân Linh huyết mạch trong người cũng theo đó mà rục rịch, Sơn Nhạc Cự Viên cùng Huyền Vũ huyết mạch đồng thời kích phát, bỗng nhiên một cánh tay phồng lớn, phía trên mọc ra lông vàng giống như cương châm, trên mu bàn tay cũng hiện ra từng mảnh giáp phiến hào quang màu xanh.
Chỉ thấy một quyền của hắn đập mạnh ra, trên cự quyền tinh quang rực rỡ, lại có lớp mai rùa Huyền Vũ che chắn đụng vào một quyền của Ách Quái đánh tới.
“Ầm” một tiếng vang cực lớn truyền ra.
Hàn Lập chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn như muốn nứt gãy, cả thân hình hắn bị lui về một bước, cũng không có bị đánh bay đi, trái lại Ách Quái cũng bị lui lại một bước.
Dưới sự thôi động Thiên Sát Trấn Ngục Công, vậy mà Chân Linh huyết mạch lại có thể bộc phát ra uy lực mạnh như vậy, đến hắn cũng có hơi bất ngờ.
Sắc mặt Ách Quái ngưng tụ, trong mắt nhiều hơn mấy phần ngưng trọng.
Nhưng ngay sau đó lão sải chân bước tới, bỗng nhiên thân hình lao tới trước người Hàn Lập, trên cánh tay tối tăm nổi lên một tầng tinh quang, liền vung lên một quyền đập về phía Hàn Lập.
Một quyền này của lão đánh ra không hề có âm thanh gió gào rít, cũng không có có lực lượng thiên quân, nhìn như nhẹ nhàng nhưng tốc độ lại nhanh đến cực điểm.
Hàn Lập có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, đành phải vận chuyển lực lượng huyết mạch Huyền Vũ, đưa ngang tay đón đỡ phía trước.
Đường vân mai rùa chưa kịp ngưng ra trên cánh tay hắn đã bị một quyền của Ách Quái đánh tan, cả người bay ngược ra ngoài.
Cả người hắn trượt sát trên mặt nước tạo thành sóng máu cao ngàn trượng sóng máu văng về phía bên kia hồ, ngã bên cạnh Tử Linh.
Ách Quái thấy vậy cũng không tiếp tục truy kích, mà rất nhanh lướt sóng đi tới giữa huyết hồ.
Ánh mắt của lão nhìn vào Thánh Hài nằm trên tấm tinh thạch màu máu, trong mắt lộ ra hồi ức oán hận cùng với vẻ mặt phức tạp không cam lòng, bàn tay năm ngón lão nhập lại như dao, bất chợt đâm xuống vị trí trái tim Thánh Hài.
Đúng lúc đó, hoa văn phức tạp được khắc trên tấm tinh thạch màu máu bỗng nhiên đều sáng lên, từ trong đó tỏa ra một tầng hào quang màu máu giống như thực chất, cứng rắn cản bàn tay của lão, khiến cho lão không cách nào đâm xuống.
Cùng lúc đó, bên bờ huyết hồ đột nhiên nổ vang một tiếng, thân ảnh Hàn Lập lần nữa bắn về phía bên này.
Giờ phút này, hắn đã thúc giục Thiên Sát Trấn Ngục Công đến cực hạn, trên người hơn bốn trăm huyền khiếu nhanh chóng tỏa sáng hào quang, hầu như tất cả lực lượng Chân Linh trong thể nội cũng theo đó mà vận chuyển.
Ở sau lưng hắn, Sơn Nhạc Cự Viên, Ngân Sí Lôi Bằng, Chân Long, Thiên Phượng, Huyền Vũ… hiện ra từng cái hư ảnh Chân Linh, rồi tiếp đó chui vào cơ thể của hắn, mặc dù thân hình không có phát sinh biến hóa tuy nhiên khí thế trên người lại biến đổi hoàn toàn.
Lục Hoa phu nhân nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, tuy thần sắc trên mặt chưa biểu lộ gì nhưng sâu trong ánh mắt thì lại hiện lên một tia tán thưởng.
Mấy người Cốt Thiên Tầm khẽ giật mình.
Ách Quái cũng chú ý tới biến hóa lúc này của Hàn Lập, bỗng dưng bàn tay lão liền thu lại, không ngờ từ bỏ Thánh Hài, chủ động nhanh chóng lùi lại ngàn trượng.
Nhưng ngay sau đó, cả người của lão liền một lần nữa bắn nhanh về phía Hàn Lập đang lao đến.
Cùng lúc đó, dường như trong thể nội lão kích phát lực lượng huyết mạch Ma Tộc nào đó, trên người một trận “đôm đốp” rung động, ngay hai bên thái dương mọc ra hai đoạn xương nhọn màu trắng cong lên trên, hơn nữa xương sống lưng còn mọc ra đâm thủng làn da nhô ra ngoài.
Theo vẻ chuyển biến phát sinh bên ngoài, khí tức trên người Ách Quái cũng bắt đầu trở nên như hung thần, huyết vụ tỏa ra từ người Ách Quái trở nên đục ngầu chịu không được, một cỗ mùi vị huyết tinh đậm đặc từ trong đó thẩm thấu ra ngoài.
Thời điểm lão xông tới, thân hình lão có chút cúi xuống, tư thế có hơi khác người, tuy vậy tốc độ lại nhanh đến cực điểm.
Đám người chỉ thấy một đạo tàn ảnh mơ hồ cùng thân hình Hàn Lập mạnh mẽ va vào nhau.
Một tiếng “ầm” giống như âm thanh rồng ngâm hổ gầm gào thét vang lên!
Trên đầu quyền Hàn Lập, tập trung hội tụ lực lượng Chân Linh huyết mạch cũng như lực lượng tinh thần bộc phát, hóa thành một mảnh bạch quang chói mắt, đụng vào cỗ mùi vị tràn đầy huyết tinh phô thiên cái địa.
“Rầm” một tiếng vang thật lớn!
Một mảnh tinh thần màu trắng và một vòng mặt trời màu máu cùng lúc nổ tung ra.
Chỉ thấy tinh quang đầy trời và huyết khí quay cuồng kích động lẫn nhau, rồi tan vào nhau. Hai cỗ lực lượng cuồng bạo đồng thời cuốn lên trời cao, mang theo cỗ lực lượng kia phát tiết lên trên hư không.
“Ầm ầm”
Trên trời cao, phong vân đột biến, nổ vang không thôi, từng đạo nổ tung tạo ra khe nứt không gian đan xen lẫn nhau, thật lâu không cách nào biến mất.
Ngay sau đó, rìa huyết hồ, chợt một tiếng hét to vang lên.
Thời khắc Ách Quái bất phân thắng bại với Hàn Lập, bỗng nhiên hai mắt lão ngưng tụ, đột nhiên nắm đấm ép xuống, từ đó lần nữa bộc phát ra một cỗ lực lượng càng thêm mạnh mẽ.
Vốn Hàn Lập gian nan chống đỡ, Chân Linh huyết mạch trong thể nội cùng với Thiên Sát Trấn Ngục Công đều đã vận chuyển đến đỉnh phong, hơn nữa lại không thể kéo dài, giờ phút này rốt cuộc cũng phun ra một ngụm máu, quyền thế tan rã.
Một cỗ khí tức màu máu quay tròn ngưng tụ thành một cái quyền ảnh cực lớn, mạnh mẽ đánh vào người Hàn Lập.
“Ầm”
Cả người Hàn Lập liền lập tức như diều bị đứt dây, bay ngược ra ngoài, vạch ra một đạo tơ máu ngay trong huyết hồ, trực tiếp rơi xuống huyết hồ.
Thân ảnh Ách Quái nhảy đến, từ trên cao hạ xuống, đập vào trong huyết hồ, song quyền vung vẩy, điên cuồng đập từng quyền từng quyền xuống dưới hồ máu.
Huyết hồ rung mạnh không thôi, toàn bộ mặt hồ bắt đầu nhanh chóng hạ xuống nhưng thủy chung không thấy thân ảnh Hàn Lập.
“Lệ huynh…” Sắc mặt Thạch Xuyên Không trắng bệch, thì thào kêu lên.
Cốt Thiên Tầm quay mặt đi, không đành lòng nhìn lại, Lục Hoa phu nhân cũng theo đó mà thở dài một tiếng.
Ngay cả Tử Linh trong cơn mê man cũng không tự chủ nhíu chặt đôi mi thanh thú, lộ ra thống khổ vô cùng.
. . .
Mà giờ khắc này, sâu dưới đáy huyết hồ, Hàn Lập chỉ cảm thấy thân thể như bị từng tòa hùng sơn đại nhạc không ngừng trọng kích, xương cốt cả người giống như bị đứt gãy toàn bộ, cho dù muốn giãy giụa tránh né một cái cũng không thể làm được.
Càng thêm hỏng bét là, hắn cảm thấy từng quyền trọng kích không chỉ đánh trên người mình, đến ngay cả thức hải cũng theo đó mà chấn động không ngừng, thần thức của hắn đã có chút tan rã, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Chân Cực Chi Mô trên người hắn sớm đã bị đánh nát, bằng vào một chút lực cuối cùng ngưng tụ ra lực lượng tinh thần cũng đang nhanh chóng tán loạn xói mòn.
Cho đến giờ phút này, hắn mới phát hiện, khoảng cách chệnh lệch giữa mình và Ách Quái vẫn còn quá xa.
Thời khắc kết thúc cuối cùng đã đến…
“Lệ đạo hữu…” Đúng lúc đó, một tiếng gọi khẽ vang trong đầu của hắn.
Âm thanh kia nghe có hơi giống giọng nói của Giải Đạo Nhân nhưng lại có chút lạ lẫm, Hàn Lập muốn đáp nhưng dường như ngay cả thần thức đều không thể ngưng tụ nổi.
“Lệ đạo hữu, ta sẽ cho ngươi mượn Bản Nguyên Linh Lực dùng một lát, chớ có kháng cự.” Lại là một tiếng khẽ gọi.
Ngay sau đó, bộ Thánh Hài nằm trên tấm tinh thạch màu máu đột nhiên mở hai mắt ra, không ngờ tỉnh lại.
Hai tay nó nhanh chóng kết một cái thủ ấn cổ quái, giơ ngón tay điểm một cái ngay trái tim của mình, rồi lập tức nhấc cổ tay ra, từ đó tuôn ra một luồng hào quang màu vàng óng, ngưng tụ ngay đầu ngón tay gã, hóa thành một viên đan dược màu vàng.
Chỉ thấy nó tuỳ ý bấm quyết, viên kim hoàn kia liền hóa thành một đạo hồ quang màu vàng, bỗng nhiên lóe lên, chui vào trong huyết hồ.
“Không tốt!”
Ách Quái thấy vậy, vội vàng phất tay ngăn cản, viên kim hoàn kia giống như có người điều khiển xuyên qua khe hở của tay lão, trực tiếp nhập vào trong mi tâm của Hàn Lập.
“Cái đó là…” Lục Hoa phu nhân thấy vậy, kinh ngạc vạn phần.
“Là Tiên Linh Lực, là Tiên Linh Lực…” Thạch Xuyên Không cảm ứng được khí tức trên đó, vẻ mặt đột biến, sợ hãi kêu lên.
Còn trong mắt Cốt Thiên Tầm thì lại lộ vẻ nghi hoặc, tựa như không biết thứ này.
Nhưng vào ngay lúc đó, sâu trong huyết hồ, bỗng nhiên huyết thủy quay cuồng, từ đó tuôn ra một mảnh hào quang màu vàng sáng lạn tựa như ánh mặt trời ló dạng.
Ánh mắt Ách Quái biến đổi.
Lão phát hiện nắm đấm của mình không ngờ trở nên chậm chạp không gì sánh được, khắp nơi bốn phía trong hư không dường như có từng sợi tơ vô hình dệt thành tấm lưới trói buộc cả người lão lại, khiến cho hành động của lão trở nên chậm chạp.
Làm cho lão khiếp sợ nhất chính là suy nghĩ của lão dường như đang trở nên chậm chạp vô cùng, chẳng qua thời điểm lão phát hiện ra chuyện này thì đã quá muộn.
Một vòng Kim Luân chạm rỗng thật lớn chẳng biết lúc nào đột nhiên hiện ra phía sau lão, từng tia từng sợi lực lượng Thời Gian pháp tắc giống như là gợn sóng lưu chuyển, gắt gao giam cầm lão ngay tại chỗ.
Ách Quái mạnh mẽ không thể nghi ngờ, cho dù bị Chân Ngôn Bảo Luân giam cầm ở khoảng cách gần như vậy, mà động tác của lão không hoàn toàn ngưng động, trong khi phát hiện vẻ khác thường sau lưng, lão liền cố gắng quay người muốn đánh nát bảo luân.
Nhưng mà, Hàn Lập đâu chịu cho lão cơ hội như vậy?
Một tiếng “xoẹt” lôi minh.
Chỉ thấy một đạo điện quang màu vàng bỗng nhiên hiện lên, không ngờ chính là một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bị đè nén rất lâu trong thể nội Hàn Lập, cuối cùng mới thoát ra ngoài, phảng phất mang theo reo hò vui vẻ như được sống lại, bắn thẳng đến phía trước Ách Quái.
Do khoảng cách cả hai thật sự quá gần, mơ hồ trong nháy mắt, mũi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đã đâm vào bụng Ách Quái.
Nhưng thể phách Ách Quái cường đại quả thật khiến cho người ta không thể tưởng tượng được, uy lực một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng thực có hạn, khó khăn lắm mới chỉ đâm được bên ngoài đan điền của lão, không còn cách nào tiến thêm được nữa.
Lúc này, một tiếng hét to từ dưới nước vang lên, trong lòng bàn tay Hàn Lập sáng lên hào quang màu vàng, hắn liền vận dụng một chút Tiên Linh Lực cùng với lực lượng thân thể còn sót lại cuối cùng, tất cả đều ào ra, ấn mạnh vào chuôi kiếm.
Một tiếng “xùy” vang nhỏ.
Cuối cùng, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đã xuyên qua bụng Ách Quái, trực tiếp đâm vào đan điền của lão.
“Ầm ầm…” Bỗng nhiên một đạo lôi điện màu vàng lóe lên, chợt một tiếng sấm sét nổ vang.
Trong miệng Ách Quái phát ra một tiếng kêu thảm kéo dài, vùng đan điền nổ tung thành một lỗ máu, từ đó tỏa ra một luồng khói khét lẹt.
Ngay sau đó, chỉ thấy huyết quang trong mắt lão bắt đầu tan ra, khôi phục lại màu sắc vốn có ban đầu, ô quang trên người cũng dần biết mất, tuy vậy xương cốt nhô ra ngoài thì không có thu lại, cả người lão ” bịch, bịch, bịch” lui lại về phía sau ba bước, rồi tiếp đó ngửa mặt lên trời ngã ngược ra sau.