Đại Tế Ti thấy thế vung bàn tay lên, ao nước trong điện liền cuồn cuộn nổi sóng, một chiếc giường bằng ngọc thạch trắng muốt chậm rãi trồi lên từ trong ao.
Đề Hồn được đặt nằm ngửa trên giường đá, khuôn mặt nàng thủy chung vẫn an tĩnh, trước ngực cũng chẳng phập phồng, thân thể không tỏa ra chút khí tức nào, tựa như một khối thi thể được bảo tồn hoàn mỹ.
Đại Tế Ti chậm rãi bước lên, đồng thời thò tay kéo xuống phần mũ áo choàng vẫn che trên đầu, để lộ ra một khuôn mặt thiếu niên tuyệt mỹ, có điều da mặt lại trắng bệch không một chút huyết sắc, khiến cho dung nhan của y kém đi mấy phần.
Y đưa mắt nhìn khắp thân thể Đề Hồn một lượt rồi nói: “Hàn đạo hữu, trước tiên ngươi hãy giúp ta giải trừ cấm chế khôi lỗi trên thân thể vị cô nương này.”
Hàn Lập nhẹ gật đầu bước lên, hai tay vung vẩy pháp quyết, lực lượng tinh thần bàng bạc hội tụ thành một quang cầu ở lòng bàn tay hắn, trước tiên rót vào huyệt Bách Hội nơi đỉnh đầu nàng, lần lượt chảy xuống cổ và hai vai, rồi hướng thẳng đến huyệt Dũng Tuyền giữa lòng bàn chân.
Lực lượng này chảy đến đâu là chỗ đó liền lóe lên bạch quang, từng cây cốt châm trắng muốt chỉ nhỏ bằng que tăm, chi chít phù văn phức tạp cứ thế liên tiếp phá thể chui ra, nhưng đều bị Hàn Lập thu vào tay.
Sau khi thu hồi toàn bộ cốt châm, chân mày Đề Hồn đột nhiên nhíu lại, cả người nàng run lên bần bật, rồi mãnh liệt co quắp lại.
Đồng thời, khí tức bản nguyên của nàng lúc này mới toát ra.
“Đây là… ” Sau khi phát giác được khí tức của Đề Hồn, thần sắc Đại Tê Ti đột nhiên biến đổi, thốt lên.
“Đại Tế Ti chớ nên kinh ngạc, Đề Hồn đích xác không phải là nhân loại, bản thể của nàng chính là Hình Thú, một loại thiên địa dị thú mà các ngươi vẫn thường truyền tụng.” Hàn Lập thấy vậy bèn giải thích.
“Ra vậy… Ra vậy, chẳng trách… ” Đại Tế Ti nghe thế chợt giật mình tựa như vừa minh ngộ.
“Đại Tế Ti có ý gì?” Hàn Lập nhướng mày hỏi.
“Hình Thú với tư cách là một loại thiên địa dị thú, tuy không phải là Chân Linh, nhưng thực tế nó so với Chân Linh lại càng thêm quý hiếm, trong cơ thể nàng tồn tại lực lượng Pháp Tắc Bản Nguyên, chính là một trong Tam Đại Pháp Tắc Chí Tôn trên thế gian này, Luân Hồi Pháp Tắc. Vừa rồi nàng bị hồn châm phong bế toàn thân, hiển nhiên là ta không tài nào cảm ứng được lực lượng này, nhưng hiện tại phong ấn đã bị loại bỏ, vậy mà ta vẫn như cũ không cảm ứng được chút lực lượng Bản Nguyên nào, có thể kết luận đại khái rằng đây chính là nguyên nhân khiến nàng rơi vào hôn mê.” Đại Tế Ti trầm ngâm nói ra.
“Đại Tế Ti nói không sai, lúc trước đã xảy ra một hồi biến cố, nàng bị một loại lực lượng pháp tắc nào đó làm ảnh hưởng, rồi trở thành tình trạng như ngày hôm nay.” Hàn Lập sau khi nghe xong, vội vàng gật đầu.
“Xem ra ta đã đoán đúng. Chắc chắn là lúc trước nàng bị lực lượng Luân Hồi Pháp Tắc tác động, mới khiến cho lực lượng Bản Nguyên trong cơ thể lâm vào ngủ say, bây giờ chỉ cần đồng dạng sử dụng lực lượng Luân Hồi Pháp Tắc kích thích bên trong Đan Điền là sẽ thức tỉnh được nàng.” Đại Tế Ti gật gù.
“Chỉ đơn giản như vậy?” Hàn Lập lộ ra vẻ chần chờ, có chút khó tin.
“Hàn đạo hữu hẳn là minh bạch a, độ khó của việc tu luyện Luân Hồi Pháp Tắc hơn xa Không Gian Pháp Tắc, ngay cả Thời Gian Pháp Tắc cũng chưa chắc qua mặt được nó. Hơn nữa, khống chế lực lượng Luân Hồi Pháp Tắc lại là khó càng thêm khó, chỉ một chút bất cẩn thôi ắt sẽ hậu họa khôn lường.” Giọng Đại Tế Ti có chút khàn khàn, vừa nói vừa nhìn Hàn Lập.
“Ta chỉ biết sở dĩ Tam Đại Pháp Tắc Chí Tôn có thể đứng đầu vạn pháp đều là bởi vì ở bên trong phạm vi linh vực của chúng, lực lượng của mấy loại pháp tắc này tuyệt đối chiếm vị trí chủ đạo, tu luyện chúng đòi hỏi cơ duyên cùng thiên phú cực kỳ hà khắc, vậy nên số người tu tập ba loại pháp tắc này đúng là đã ít lại càng thêm ít. Không lẽ Đại Tế Ti cũng tu luyện Luân Hồi Pháp Tắc?” Hàn Lập hơi hơi ngạc nhiên, tiếp tục hỏi.
“Quả thật không dám giấu giếm, sở dĩ ta có thể đảm nhiệm chức vụ Đại Tế Ti này là bởi nắm giữ được thuật Thiên Nguyên Bói Toán, có thể coi là một loại pháp thuật cấp dưới của Đại Dự Ngôn thuật. Thông qua vận dụng thuật này, ta có thể mượn một bộ phận lực lượng Luân Hồi Pháp Tắc mà đoán được một ít chuyện sắp xảy ra trong tương lai, nhưng nếu xem xét tận gốc thì không thể tính là đã nắm giữ được lực lượng Luân Hồi Pháp Tắc.” Đại Tế Ti cười nhạt trả lời.
“Ra vậy, nếu đã như thế… Đại Tế Ti hẳn là sẽ mượn một bộ phận lực lượng này trợ giúp Đề Hồn thức tỉnh Bản Nguyên lực lượng phải không?” Hàn Lập chợt nói.
“Đúng vậy, chỉ cần. . .”
Đại Tế Ti còn chưa dứt lời thì đột nhiên biến sắc, Hàn Lập cũng nhíu mày nhìn lại.
Chỉ thấy Đề Hồn đang nằm trên giường bạch ngọc bỗng nhiên thả lỏng, thân thể không còn co rút như trước nữa, tứ chi từ từ duỗi ra, nơi mi tâm chợt le lói chút ánh sáng ảm đạm, đồng thời tuôn ra những sợi tơ sáng trắng nhỏ như sợi tóc, nhè nhẹ tản mát phiêu phù trong không trung.
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao thần hồn của nàng lại hư thoát thế này?” Hàn Lập biến sắc vội vàng hỏi.
“Không có gì kỳ quái, một khi lượng Bản Nguyên lực lượng mất đi, thần hồn lúc này tựa như lục bình không rễ vậy, chỉ có thể lưu lại cơ thể trong một thời gian rất ngắn, rồi sẽ không ngừng tán đi. Lại nói, lúc trước sử dụng phong ấn với một trăm lẻ tám cây hồn châm quả là diệu kế, nhờ vậy mà triệt để phong tỏa thần hồn của nàng lại bên trong thân thể, không cho nó tan đi. Có điều thủ đoạn phong ấn bằng hồn châm này vốn được dùng để luyện người sống thành Khôi Lỗi, b4chng0cs4ch, đối với thần hồn sẽ tạo thành chút tổn thương, ngươi lại vừa giải trừ phóng ấn rút ra hồn châm, cho nên hiện giờ thần hồn dĩ nhiên sẽ tan đi càng thêm nhanh chóng…” Đại Tế Ti khẽ lắc đầu giảng giải.
Hàn Lập nghe vậy lập tức khởi động Luyện Thần Thuật, ngưng tụ lực lượng thần thức tại mi tâm rồi mãnh liệt phóng ra phía trước, một sợi Thần Niệm óng ánh như kim tuyến đột ngột bắn ra, chui vào mi tâm Đề Hồn.
Mi tâm nàng chợt lóe lên bạch quang, những sợi tơ màu trắng đang nhè nhẹ tản mát ra xung quanh liền biến mất vô tung.
“Kính xin Đại Tế Ti lập tức cứu nàng.” Hàn Lập sắc mặt nghiêm trang, ôm quyền thi lễ.
“Trong lúc cứu thi không thể bị gián đoạn, ngươi hãy hộ pháp cho ta một lúc.” Đại Tế Ti nhẹ gật đầu, mở miệng phân phó.
“Xin Đại Tế Ti cứ yên tâm cứu thi, ta tuyệt đối không để cho bất kỳ điều gì quấy nhiễu ngài.” Hàn Lập trịnh trọng nói ra.
Đại Tế Ti không tiếp tục nhiều lời nữa, mà đi tới bên cạnh giường bạch ngọc, đứng ở phía sau đầu Đề Hồn, y chắp hai tay trước ngực, bộ dáng giống như đang kỳ bái thiên địa kính báo tứ phương, sau đó mở lòng bàn tay ra rồi vung lên như là vung tiền vậy.
Chỉ thấy giữa lòng bàn tay y mọc ra một đóa huyết hoa, nhanh chóng phân thành năm bông hoa mai đỏ như máu, tiếp đó lần lượt từng bông một rơi lên trán Đề Hồn, lòng bàn tay y xuất hiện rất nhiều vết nứt vặn vẹo tựa như hoa văn trên mai rùa.
Đồng thời, một quầng sáng màu đỏ mơ hồ hiện ra sau lưng y, áo bào trên thân chẳng cần gió mà tự động trương lên, bay phần phật trong không trung, Hàn Lập ở bên cạnh liền cảm thấy một luồng khí tức pháp tắc như lạ như quen đang tỏa ra từ trên người Đại Tế Ti.
Bất ngờ, Hàn Lập nhìn thấy phần da thịt lộ ra dưới áo choàng Đại Tế Ti, hắn lập tức cảm thấy lợm giọng vô cùng, chỉ muốn nôn mửa tại chỗ.
Hóa ra bên dưới gương mặt tuấn mỹ kia là một thân thể chi chít vết thương và cả những khối ung nhọt thật lớn, tím xanh cả một mảng lớn trên thân thể, chúng đang phun dịch thể ra ngoài, tạo thành một hỗn hợp dịch nhờn màu vàng nâu, thoạt nhìn cực kỳ buồn nôn.
Nhìn một cái liền thấy được đây phần lớn đều là những vết thương đã cũ, có cái đã hoàn toàn đóng vảy, để lại những vết sẹo rất lớn, có cái mới chỉ kéo vảy quanh miệng vết thương, lại có cái mọc ra đầy ung nhọt đang không ngừng chảy mủ.
Thân thể Đại Tế Ti thoạt nhìn tưởng chừng mập mạp, nhưng thực tế là bởi vì những thứ này mọc kín toàn thân, Hàn Lập nhìn lại khuôn mặt tuấn tú của y một chút, không khỏi nảy sinh chút cảm khái trong lòng.
Lúc trước nơi đây nồng nặc mùi thuốc, cộng thêm lớp áo choàng che đậy, khiến Hàn Lập không phát hiện được điểm gì khác thường, nhưng hiện giờ rõ ràng đang có một loại mùi mục nát khó ngửi tỏa ra từ thân thể Đại Tế Ti.
“Hàn đạo hữu, nếu ngươi chịu không được thì có thể hộ pháp ở bên ngoài điện, trong này e rằng việc trị liệu cần duy trì liên tục ít nhất là một canh giờ.” Lúc này, trong thức hải Hàn Lập bỗng vang lên thanh âm Đại Tế Ti.
“Không sao.” Hàn Lập chỉ đáp một tiếng gọn lỏn, không có ý định nhiều lời.
Đại Tế Ti nghe xong cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng sau đó khoảng hơn mười nhịp thở, Hàn Lập chợt nhíu mày, miệng lẩm bẩm: “Xem ra không thể không ra ngoài rồi…”
“Hàn đạo hữu cứ yên tâm, chỉ cần không để ai quấy rầy ta là được.” Đại Tế Ti dặn dò.
“Làm phiền rồi.” Hàn Lập ôm quyền thi lễ một cái rồi thân hình lóe lên, đi ra bên ngoài đại điện.
Chỉ thấy trên bầu trời đêm đen kịt xuất hiện vài đạo độn quang đang từ phía xa phá không bay tới, đáp xuống cách nơi Hàn Lập đang đứng chừng hơn mười trượng.
Cầm đầu là một nam tử với mái tóc trắng như tuyết được chải chuốt vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, trên đỉnh đầu đội chiếc mũ miện cao cao đính đầy châu báu, kẻ này sở hữu cặp mắt âm u màu tím cùng dung mạo tuấn mỹ có vài phần tương tự Thạch Xuyên Không, hẳn là Tam ca Thạch Phá Không của y không sai.
Sau lưng gã là hai tên nam tử Ma Tộc tùy tùng, một tên trong đó sở hữu thân hình cao đến hơn trượng, thoạt trông giống một tòa thiết tháp, gã mang một chiếc mặt nạ bằng kim loại trên mặt, che đi mũi miệng nửa dưới khuôn mặt, nửa trên lộ ra cơ nhục gân guốc, bộ dáng thập phần hung thần ác sát.
Tên còn lại có thân hình cao gầy, mặc trường bào màu xanh, là một lão giả tóc hoa râm với thần sắc hòa ái, gương mặt lão giả tựa tiếu phi tiếu, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng tựa giáo thư tiên sinh nhàn nhã tản bộ.
Hàn Lập bỗng nhiên phóng thích thần thức bao trùm cả một phương thiên địa, tra xét một chút tình huống bên dưới, ngoại trừ một ít giáp sĩ đang tuần tra xung quanh nội cung, trước mắt cũng chỉ phát hiện được ba người này.
Mặc dù nam tử Thiết Tháp tỏa ra khí tức cường liệt bức người, nhưng lại là kẻ có tu vi thấp nhất trong ba người, chẳng qua chỉ là Thái Ất Trung Kỳ mà thôi, Thạch Phá Không tuy cũng là Thái Ất Ngọc Tiên Trung Kỳ nhưng khí tức thâm sâu trầm ổn, hơn hẳn nam tử Thiết Tháp một bậc.
Lão giả bộ dáng thư sinh kia thoạt nhìn tưởng như vô hại, nhưng thật ra lại là kẻ có tu vi cao nhất trong ba người, thình lình đạt đến Thái Ất Hậu Kỳ.
“Ha ha, biệt lai vô dạng (*) a, Lệ đạo hữu ” Thạch Phá Không hai tay hơi ôm quyền, vừa cười vừa nói.
(*) ý nói đã lâu không gặp
“Nhờ Thạch đạo hữu chiếu cố, may mắn không chết ở Tích Lân Không Cảnh.” Hàn Lập thấy thế cũng không vội vàng động thủ, mỉm cười đáp lại.
“Nếu như Lệ đạo hữu đã lặng lẽ trở lại Thánh Vực, có lẽ vị Thập Tam đệ kia của ta cũng đã trở về rồi a? Chẳng hay hắn hiện đang ở nơi nào?” Nét cười trên mặt Thạch Phá Không ngày càng đậm, tiếp tục hỏi.
“Thạch Xuyên Không luôn luôn xem ngươi là người thân thiết nhất, chưa bao giờ dấy lên tâm ý cùng ngươi tranh đoạt, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mình đang làm điều thừa thãi hay sao?” Hàn Lập mặt không biến sắc, không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Lệ đạo hữu là người thông minh, lẽ nào còn không biết cái gọi là “sở vị bất tranh, thực nãi đại tranh” (*)? Huống hồ, việc hắn tranh giành hay không tranh giành thực ra không có nhiều ý nghĩa, chuyện này hắn vốn dĩ không có tư cách định đoạt, ngay cả ta cũng không.” Trong lúc nói ra những lời này, thần sắc Thạch Phá Không chợt ảm đạm vài phần, nhưng thoáng cái đã khôi phục như thường.
(*) ý nói không tranh đoạt thực ra lại là phương pháp tranh đoạt vô cùng hữu hiệu.
“Đối với ta mà nói, huynh đệ các ngươi tranh hay không tranh đều không hề tạo thành chút ảnh hưởng nào, ta cũng không có ý định can thiệp, chỉ cần ngươi không phạm đến ta, chúng ta đại khái có thể Đại Đạo Triều Thiên, ai đi đường nấy.” Hàn Lập vẫn một mực tỏ ra lạnh nhạt, tùy tiện đáp lời.
“Muốn ta không làm khó ngươi cũng dễ thôi, chỉ cần ngươi chịu nói cho ta biết bên trong Tích Lân Không Cảnh đến cùng đã xảy ra những biến cố gì, tại sao toàn bộ quân cờ ta bố trí trong đó đều không có chút hồi âm?” Thạch Phá Không chau mày chất vấn.