Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Kỳ Ma Tử nhìn thấy cảnh này, vẫn không bối rối, ngược lại lộ ra một nụ cười lạnh.
Trên người lão đại thịnh kim quang, cuốn ra bốn phía, tạo thành một Linh Vực màu vàng lớn vài chục trượng, bao phủ lão và cả Hùng Sơn vào bên trong.
Tầng Linh Vực này nồng đậm không gì sánh được, từ bên ngoài không nhìn thấy tình huống bên trong, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong hiện lên mấy đạo bảo quang, tựa hồ là Kỳ Ma Tử tế ra Tiên khí hộ thân gì đó.
Lam thị huynh muội tu luyện Thủy Chi Pháp Tắc rành nhất về phòng thủ, hai người vốn có chút tự tin có thể ngăn cản được Ngũ Hành Yên Không đại trận công kích, bằng không bọn họ cũng sẽ không lựa chọn một mình hành động.
Nhưng khi bọn họ cảm nhận được uy năng của những ngũ sắc quang cầu kia, sắc mặt liền thay đổi, lập tức mở ra Linh Vực, đan xen bao trùm vào nhau.
Từng sợi pháp tắc tinh ti màu lam từ trong cơ thể hai người bắn ra, quấn giao nhau, ẩn ẩn tương dung, tạo thành một vòng xoáy lam vũ lất phất quanh hai người.
Bên cạnh vòng xoáy lóe lên hiện ra hai Vực Linh, đều là hình dạng nửa người nửa thú, nửa trên là người, nửa dưới là rắn, trong tay còn nắm hai thanh Tam Cổ Thủy Xoa lượn lờ lam quang.
Hai Vực Linh vây quanh hai người Lam Nguyên Tử nhanh chóng du tẩu, thủy xoa trong tay vũ động, vô số thuỷ lôi màu lam từ đó bắn ra, lượn quanh hai người không thôi.
Mà ba người Hàn Lập bên này đã bày ra trận thế phòng ngự từ lâu.
Hồ Tam động thủ trước nhất, cũng lập tức mở ra Linh Vực, lật tay tế ra Thiên Hồ Hóa Huyết Đao.
Gã đồng thời há miệng phun ra một đoàn tinh huyết, chui vào trong Thiên Hồ Hóa Huyết Đao, thân đao lập tức toả ra huyết quang chói mắt không gì sánh được, thể tích trong nháy mắt phồng lớn gấp trăm lần, biến thành một thanh huyết sắc cự nhận to chừng mấy chục trượng.
Hai tay Hồ Tam vội vã bấm niệm pháp quyết, huyết sắc cự nhận lập tức phân ảnh ra, huyễn hóa ra một mảnh huyết sắc đao mạc, bao phủ chung quanh ba người.
Cùng lúc đó, bên ngoài thân Giao Tam lưu chuyển quang mang đỏ sậm, cũng mở ra Linh Vực.
Đồng thời bốn đạo tinh quang đỏ sậm từ trên người nàng bắn ra, chia ra rơi vào bốn phương tám hướng Linh Vực, lại là bốn cánh cổng đỏ sậm.
Trên bốn cánh cổng phân biệt viết bốn chữ lớn Đông, Nam, Tây, Bắc, tản mát ra vạn đạo quang mang đỏ sậm, quấn quanh lẫn nhau, hình thành một cái lồng sáng đỏ sậm, bảo vệ ba người.
Vào lúc này, một mảng lớn hào quang màu vàng từ trên thân Hàn Lập nở rộ ra, hình thành một Thời Gian Linh Vực lớn vài chục trượng, như thực chất bao lại hai người Giao Tam, bố trí ở tầng trong cùng nhất.
Đồng thời một đoàn hào quang xanh biếc hiện lên, Huyền Thiên Hồ Lô nổi lên trên đỉnh đầu hắn.
Chung quanh hồ lô run lên quang mang, ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm từ đó bắn ra, bay múa chung quanh ba người, hình thành một kiếm trận phòng ngự.
Đám người vừa mới phòng ngự xong, vô số ngũ sắc quang cầu phô thiên cái địa bay vụt tới.
Ngũ sắc quang cầu vốn ổn định, đụng một cái đến phòng ngự của đám người trong điện lập tức nổ bể ra, phát ra vô số tiếng vang kinh thiên động địa.
Ngũ sắc tinh mang chói mắt trong chốc lát che mất toàn bộ đại điện, che giấu ngăn chặn tất cả Linh Vực, thần thông, Tiên khí của mọi người trong điện.
Màn sáng màu vàng chung quanh đại điện không biết là cấm chế gì, vậy mà vẫn lù lù bất động.
Ba người Hàn Lập cũng giống như vậy, bị dìm ngập trong một mảnh ngũ sắc tinh mang.
Hồ Tam bày ra huyết sắc đao mạc bị ngũ sắc quang cầu công kích đầu tiên, đụng một cái lập tức vỡ ra phảng phất như giấy bị nát.
Thiên Hồ Hóa Huyết Đao cũng nổi lên, mặt ngoài huyết quang bị đánh tan hơn phân nửa, khôi phục hình dạng vốn có, gào thét bắn ngược về trong ngực Hồ Tam.
Mà Linh Vực quanh người Hồ Tam bị ngũ sắc tinh mang xông lên, cũng lập tức bạo liệt biến mất.Thân thể gã chấn động, trong miệng rên lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo.
Những ngũ sắc tinh mang kia theo đó tuôn ra tiến lên, đánh vào trên Linh Vực đỏ sậm của Giao Tam.
Giao Tam nhìn thấy phòng ngự của Hồ Tam bị tuỳ tiện xé rách, khóe mắt giật mạnh, trong miệng hét lớn một tiếng, Linh Vực đỏ sậm lập tức sáng lên, từng sợi pháp tắc tinh ti đỏ sậm nổi lên, chia ra làm sáu, sau đó biến thành sáu cái lỗ thủng khổng lồ, xoay tròn cấp tốc.
Trong lỗ thủng đen kịt không gì sánh được, không có một chút ánh sáng, tựa hồ liên thông với chỗ sâu vô tận địa ngục.
Ngũ sắc tinh mang oanh kích lên Linh Vực đỏ sậm, lập tức làm Linh Vực đỏ sậm rung động mạnh không thôi, những khu vực ngoài cùng của Linh Vực bạo liệt ra từng phần.
Bất quá Linh Vực đỏ sậm của Giao Tam kiên cố hơn nhiều so với Linh Vực của Hồ Tam, đồng thời sụp đổ, mà sáu cái lỗ thủng màu đen kia rung động ô ô, phát ra một cỗ thôn phệ chi lực vô cùng to lớn, lập tức nuốt không ít ngũ sắc tinh mang vào.
Sáu cái lỗ thủng nhẹ nhàng chuyển động, liền triệt để hoá giải Ngũ hành pháp tắc không gì sánh được trong những ngũ sắc tinh mang kia bạo liệt ra.
Nhưng ngũ sắc tinh mang chen chúc đến thực sự quá nhiều, tốc độ thôn phệ của sáu lỗ thủng hoàn toàn không kịp, chỉ kiên trì mấy hơi thở, toàn bộ Linh Vực cũng ầm vang bạo liệt ra, sáu cái lỗ thủng cũng biến mất theo.
Ngũ sắc tinh mang theo đó đánh vào trên lồng sáng đỏ sậm do bốn cánh cổng hình thành kia, bốn cánh cổng đại thịnh quang mang, đồng thời cuồng thiểm không thôi, trong quang mang càng bộc phát ra lực lượng pháp tắc cường đại, vượt xa Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của Hàn Lập.
Lồng sáng đỏ sậm cũng chớp lên kịch liệt, chặn lại ngũ sắc tinh mang.
Bất quá ngũ sắc tinh mang công kích thực sự quá mạnh, lồng sáng đỏ sậm cũng chỉ kiên trì mấy hơi thở, nhanh chóng trở nên ảm đạm, ầm ầm vỡ vụn sụp đổ.
Sắc mặt Giao Tam trắng nhợt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên thân trở nên uể oải suy yếu.
Mà những ngũ sắc tinh mang kia sau khi đánh nát lồng sáng đỏ sậm, giống như sóng dữ chen chúc đến, bao phủ bốn cánh cổng Tiên khí vào trong đó, sau đó tiếp tục oanh kích vào bên trong, khí thế vậy mà không suy yếu chút nào.
Hàn Lập nhíu mày, hai tay bấm niệm pháp quyết vung lên.
Quang mang Thời Gian Linh Vực quanh người hắn bỗng nhiên sáng lên, hơn hai trăm đạo Thời Gian Pháp Tắc tinh ti từ trong cơ thể bắn ra, bay múa quanh Linh Vực.
Thời gian Linh Vực sắp thực chất hóa, lập tức càng trở nên ngưng thực.
Cùng lúc đó, sau lưng Hàn Lập hiện lên kim quang, Chân Ngôn Bảo Luân nổi lên, quay tròn, vô số gợn sóng màu vàng từ phía trên khuếch tán ra, dung hợp thành một thể với Thời gian Linh Vúc.
Ầm ầm!
Ngũ sắc tinh mang sôi trào mãnh liệt oanh kích đến, tiến vào phạm vi Thời Gian Linh Vực, lập tức bị Thời Gian Pháp Tắc chi lực bao lại, yên lặng đứng tại nơi đó, không nhúc nhích.
Bất quá uy năng những ngũ sắc tinh mang này thực sự quá lớn, chấn động làm Thời Gian Linh Vực và Chân Ngôn Bảo Luân không ngừng run rẩy. Tiếp đó ngũ sắc tinh mang như thủy triều oanh kích đến, tiếp tục đánh vào trên Thời Gian Linh Vực, khiến cho Thời Gian Linh Vực rung động càng thêm kịch liệt, mắt thấy muốn vỡ vụn ra.
Loại tình huống này, lúc trước Hàn Lập ở trong Thông Thiên Kiếm Trận cũng đã gặp qua, chỉ là trước mắt Ngũ Hành Yên Không đại trận này có uy năng vượt qua Thông Thiên Kiếm Trận rất nhiều, trong khoảnh khắc cơ hồ muốn phá giải Chân Ngôn Bảo Luân của hắn.
Hàn Lập mặc dù kinh hãi nhưng không loạn, hai tay trước người lần nữa bấm pháp quyết.
Quanh người hắn chớp liên tục kim quang, Đoạn Thời Lưu Hoả, Đông Ất Thần Mộc, Quang Âm Tịnh Bình, Huyễn Thần Sa Lậu, bốn kiện đồ vật pháp tắc đồng thời nổi lên, đồng thời nở rộ kim quang loá mắt, dung nhập vào trong Thời Gian Linh Vực.
Thời Gian Linh Vực gần như sụp đổ, trong nháy mắt trở nên vững chắc, triệt để giam cầm tất cả ngũ sắc tinh mang đã tiến vào Thời Gian Linh Vực.
Hàn Lập lại bấm niệm pháp quyết một cái, ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hình thành kiếm trận chung quanh bắt đầu chuyển động.
Lập tức, vô số đạo kiếm khí lăng lệ không gì sánh được ở trong Linh Vực xoay tròn cắt chém, xoắn nát hơn phân nửa những ngũ sắc tinh mang kia.
Đồng thời Huyền Thiên Hồ Lô lơ lửng trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên sáng lên hào quang xanh biếc, một mảnh hào quang xanh biếc từ miệng hồ lô bắn ra, hướng về phía những ngũ sắc tinh mang trong Linh Vực mà kiếm trận chưa kịp xoắn nát, quét đến.Những ngũ sắc tinh mang này vốn bị thần thông thời gian của Hàn Lập cầm cố lại, bị hào quang xanh biếc cuốn một cái, lập tức nhao nhao chui vào trong Huyền Thiên Hồ Lô.
Trong nháy mắt, ngũ sắc tinh mang trong Thời Gian Linh Vực bị tiêu diệt sạch sẽ.
Ngũ sắc tinh mang phía sau mặc dù như cũ oanh kích đến, nhưng cũng giống ngũ sắc tinh mang trước đó, bị giam cầm thôn phệ hết.
Trong đại điện, ngũ sắc tinh mang kịch liệt khuấy động một lát, rốt cuộc phiêu tán biến mất.
Trong điện, đám người hiện ra thân hình, tình huống lại không giống nhau.
Lam thị huynh muội ở gần cửa đại điện, toàn thân Lam Nhan tràn đầy máu tươi hộc huyết, tay trái, chân trái, thêm gần nửa người đều không thấy bóng dáng, ngồi bệt trên mặt đất.
Nhưng nàng phảng phất như không thấy thương thế của mình, chỉ sững sờ nhìn xem một đóa ngọc hoa màu lam trong tay phải.
Bả vai Lam Nhan run nhè nhẹ, nước mắt trong suốt theo hai má chảy xuống.
Lam Nguyên Tử thình lình không thấy bóng dáng, chỉ có hai kiện Tiên khí tổn hại thê lương rơi xuống đất.
Năm người yêu ma mũi ưng hình thành Tứ Tượng Vực Ma Trận, giờ phút này cũng bị sụp đổ biến mất. Không chỉ như vậy, trong năm người thì đồng sư yêu ma và huyết thủ yêu ma cũng không thấy bóng dáng, chỉ để lại mấy món Ma khí không trọn vẹn.
Yêu ma mũi ưng, bạch cốt yêu ma, yêu ma mai rùa cũng bị thương nặng, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi.
Bên cạnh ba người, giờ phút này chớp động lên một đoàn kim quang sáng tỏ, lóe lên sau đó phiêu tán ra, hiện ra thân ảnh hai người Kỳ Ma Tử và Hùng Sơn.
Hai người lại không thụ thương chút nào, quần áo trên người đều hoàn hảo như lúc ban đầu.
Mà trong màn sáng năm màu, sắc mặt Đạo Dận chân nhân trắng bệch một mảnh, mấy người Lôi Ngọc Sách cũng giống vậy, quang mang trên thân đại giảm, hiển nhiên tiêu hao rất nhiều.
Hàn Lập thu tầm mắt trên thân mọi người phụ cận, bấm niệm pháp quyết vung lên, thu hồi những vật Chân Ngôn Bảo Luân.
Giao Tam và Hồ Tam lảo đảo thân hình một cái, bất quá cuối cùng thở dài ra một hơi.
Đạo Dận chân nhân nhìn thấy trong điện còn có nhiều người sống như vậy, hiển nhiên có chút ngạc nhiên, tiếp theo trong mắt lần nữa lóe lên sát ý, trong tay lại bấm niệm pháp quyết, điểm tới ngũ sắc viên luân phía trước.
“Hàn đạo hữu, Liễu đạo hữu, nếu tiếp tục bị động bị đánh như vậy, tất cả chúng ta chỉ sợ sẽ chết ở chỗ này. Ta có một biện pháp có thể thay đổi thế cục, cần hai vị tương trợ.” Giao Tam nhìn thấy cử động của Đạo Dận chân nhân, trong lòng hơi hồi hộp một chút, lập tức truyền âm với Hàn Lập và Hồ Tam.
“Ngươi nói là thả ra ma đầu dưới tế đàn?” Mắt Hàn Lập sáng lên, lập tức đoán được ý định của Giao Tam.
“Cái gì! Thả ra ma đầu kia! Người kia có thể là tồn tại Đạo Tổ, mà lại là người của Ma tộc, vạn nhất thoát khốn sau đó lại xuất thủ với chúng ta thì phải làm sao?” Hồ Tam nghẹn giọng nói ra.
“Tình huống trước mắt không cho phép chúng ta suy nghĩ nhiều! Mặt khác, ta có bảy thành nắm chắc, có thể khiến người kia sẽ không xuất thủ với chúng ta.” Giao Tam lập tức nói ra.
Hàn Lập nghe nói lời này, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy Giao Tam nói thả ra ma đầu này là biện pháp tốt nhất trước mắt, thậm chí trong nháy mắt này, trong lòng có cảm giác xúc động, chỉ là bị hắn cưỡng ép kiềm chế lại.
Dù sao tiếp tục như vậy, xác thực như Giao Tam nói, tình huống tựa hồ sẽ càng ngày càng không ổn.
Ngũ Hành Yên Không đại trận vừa mới công kích, hắn mặc dù có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng Ngũ Hành Yên Không đại trận nếu là một trong thập đại pháp trận thưởng cổ, khẳng định còn có thần thông công kích khác.
Nếu như mọi người tại đây đều bị đánh giết, hắn xác thực không nắm chắc có thể một mình đối kháng Ngũ Hành Yên Không đại trận cùng đám người Thông Thiên Kiếm Phái kia.
Về phần hậu quả thả ra ma đầu kia, hắn lại không muốn quản, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều.