Dịch: Nguyên Anh
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Phòng của Hàn Lập cũng khá rộng rãi, được chia làm hai gian lớn nhỏ khác nhau, một phòng ngủ và một phòng khách.
Phòng ngủ phía trong có giường để nghỉ ngơi, phòng khách thì có một bàn trà làm bằng gỗ màu đỏ và một chiếc bồ đoàn màu nâu xanh.
Trên bàn trà bày một ít linh quả, tuy phẩm chất không quá cao nhưng lại có hương thơm ngọt ngào mê người.
Vừa bước chân vào phòng, kim quang trên tay Hàn Lập lóe lên, giới chỉ trên tay liền hóa thành một con giáp trùng màu vàng bay xuống bồ đoàn rồi nhanh chóng biến thành hình dạng nữ hài mập mạp mặc áo ngắn màu đỏ.
Ánh mắt Kim Đồng ngay lập tức nhìn chằm chằm vào chuỗi linh quả để trên bàn trà, tay nhanh như chớp ngắt lấy một quả có hình bầu dục, bên ngoài lấm tấm vàng cho vào miệng, nó mới cắn một miếng hương trái cây dịu nhẹ đã tỏa ra khắp phòng.
“Đại thúc, mới rồi tại sao không cho ta hiện thân…Ta thích nói chuyện với gia hỏa họ Thạch kia.” Nàng vừa ăn vừa lẩm bẩm hỏi.
“Trên thân người này có khí tức giống với Yêu tộc nhưng lại có chút khác biệt, ta không vận dụng Chân Thực Chi Nhãn thì cũng không tra xét được rõ ràng. Mà gã cũng đã biết ngươi hóa thành giới chỉ trên tay ta mà vẫn cố tình hỏi, thật khó hiểu.” Hàn Lập như có điều suy nghĩ trả lời.
“Đại thúc, theo như ngươi nói thì gia hỏa này có ý đồ xấu?” Kim Đồng ngừng ăn, có chút nghi ngờ hỏi tiếp.
“Cũng chưa thể khẳng định như vậy, nhưng chuyến này đi xa thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.” Hàn lập cười cười nói.
“Nếu gã có ý đồ xấu cũng tốt, chúng ta liền có thể…” Kim Đồng nghe xong bỗng nhiên cười hắc hắc, mặt mày lấm lét gian xảo nói.
Hàn Lập thừa biết nó đang nghĩ điều gì, cảm thấy đau đầu không biết làm sao.
Hắn đang muốn mở miệng răn dạy Kim Đồng mấy câu để nó không gây ra phiền toái chợt động tác chậm lại, thần sắc hơi đổi.
“Làm sao vậy, đại thúc?” Kim Đồng đã quá hiểu Hàn Lập, trong lòng đã biết vừa xảy ra chuyện, vội hỏi.
“Vừa rồi có một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ khóa chặt chiếc thuyền này, nhưng trong chớp mắt liền biết mất, ngươi có nhận ra không?” Hàn Lập nhíu mày, mở miệng hỏi.
“Cái này…” Kim Đồng chưa kịp trả lời đã bị Hàn Lập chặn lại.
“Lại tới.” Hàn Lập giơ tay, mở miệng nói ra.
Kim Đồng nghe vậy tập trung tinh thần, nhưng chỉ nắm bắt được một tia khí tức như có như không.
“Tiểu Bạch, ngươi có cảm nhận được không?” Nàng nghi ngờ hỏi.
Mặt dây chuyền được Hàn Lập treo bên đai lưng bạch ngọc không nhúc nhích tý nào, im lặng không trả lời.
“Ba ngày nay không giáo huấn ngươi, liền muốn tạo phản hả, bản tiên nữ hỏi cũng dám giả điếc không nghe thấy?” Kim Đồng liền chống nạnh hai tay, tức giận nói.
“Lão đại, ta không có ý đó, chẳng qua ta sợ nói ra lại làm ngươi mất mặt mũi thôi. Thật ra ngay từ đầu ta đã nhận ra rồi.” Ánh sáng trên thân Bạch Ngọc Tỳ Hưu tỏa ra, rồi vội nói.
“Nếu vậy thì ngươi lợi hại hơn cả ta hả?” Kim Đồng khẽ nhếch mày.
“Không có, không có. Ta vốn sinh ra lại Man Hoang Giới Vực nên đối với khí tức của sinh vật Man Hoang mẫn cảm hơn mà thôi.” Bạch Ngọc Tỳ Hưu toát mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích.
“Ngươi có biết cỗ khí tức này phát ra từ đâu không?” Trong lòng Hàn Lập hơi động hỏi.
“Mặc dù ta xuất thân tại Man Hoang Giới Vực nhưng khi sinh ra chưa được bao lâu đã bị Liệp Hoang tu sỹ bắt đi, lưu lạc khắp các Tiên Vực cuối cùng rơi vào tay Công Thâu Cửu. Ngay cả việc mình là Man Hoang Chân Linh cũng là do hắn nói cho ta biết, vì thế ta không biết rõ tình cảnh của Man Hoang Giới Vực, tuy cảm nhận thấy nhưng không thể phan biệt được cỗ khí tức này từ đâu mà có.” Bạch Ngọc Tỳ Hưu tiếp tục giải thích.
Hàn Lập đang muốn nói thêm chợt cỗ khí tức như có như không kia lại tiếp tục đến.
“Ngươi ở lại đây.” Hàn Lập dặn dò Kim Đồng một tiếng, thân hình lóe lên biến ra khỏi phòng đi về đầu thuyền.
Sau khi lên mạn thuyền hắn phát hiện khách quan đang đứng rải rác khắp nơi, có tầm hai mươi người đang tụ tập thành các nhóm riêng biệt nói chuyện phiếm, thần sắc mỗi người không có gì lạ, tất cả đều không phát hiện được cỗ khí tức vừa rồi.
Mà ngay đầu thuyền hắn lại thấy một thân ảnh mặc áo bào tím quen thuộc, không ai khác chính là Thạch Xuyên Không.
Giờ phút này thần sắc của gã có chút cổ quái, đang quan sát xung quanh.
Khi gã nhìn thấy Hàn Lập, liền sững người một chút rồi mỉm cười, tỏ thái độ ngầm hiểu ý nhau.
Hàn Lập cũng giữ lễ gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng quay về khoang thuyền.
Lặp đi lặp lại thêm mấy lần, cuối cùng cỗ khí tức mạnh mẽ kia cũng biến mất không xuất hiện nữa.
Nhưng điều này cũng khiến Hàn Lập khá lo lắng, trong lòng không dám buông lỏng chút nào, ngược lại ngày càng cảnh giác hơn.
…
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã qua thời gian năm tháng.
Thuyền đi trong biển cát vô cùng thuận lợi, đã sắp tới Man Hoang Đại Lục.
Một buổi sáng tinh mơ, gió sớm lạnh lẽo từ Man Hoang Đại Lục không ngừng thổi tới, Hàn Lập chắp tay đứng đầu thuyền quan sát, lam quang trong mắt chớp động nhìn xuyên qua màn cấm chế bao phủ toàn thuyền, cuối tầm mắt hắn thấy một màu xanh mơ hồ, dường như là một ốc đảo.
Trên thuyền đã có hơn trăm người tụ tập, tất cả đều nóng lòng bước chân xuống Man Hoang Đại Lục.
“Đại thúc, còn lo lắng chuyện kia sao?” Kim Đồng đứng bên cạnh Hàn Lập, cũng học hắn chắp tay sau lưng ra vẻ đạo mạo hỏi.
“Không phải, ta đang nghĩ sau này tiến vào Man Hoang Đại Lục phải đi như thế nào đây? Địa đồ ta mua được lúc trước có không ít điểm khác với tuyến đường Giao Tam đưa cho. Ta nghĩ chắc do mình chưa đáp ứng chính thức gia nhập Luân Hồi Điện nên nàng cũng không đưa ra lộ tuyến an toàn nhất, chí ít đây cũng không phải là bản đầy đủ.” Hàn Lập cười cười với Kim Đồng, khẽ lắc đầu nói.
“Đại thúc, ngươi lúc nào cũng nghĩ ngợi chỉ tổ mệt mỏi thôi, cùng lắm thì chúng ta tự tìm ra một tuyến đường mới là được!” Kim Đồng cười hì hì, không thèm để ý nói.
“Mau nhìn, đó là cái gì?”
Đúng lúc này trong đám người bỗng vang lên mấy tiếng kêu hoảng hốt.
“Mau nhìn bên kia, có thứ gì đó đang lao đến…” Ngay sau đó tiếng kêu liên tiếp vang lên.
Hàn Lập quay người nhìn lại chỉ thấy xa xa phía đường chân trời có một đám đen như thủy triều nhanh chóng tràn ra lao về phía thuyền, giữa thủy triều hắn có thể quan sát rõ những gương mặt người khổng lồ cổ quái màu trắng nhợt nhạt.
Sau gương mặt kỳ dị kia là thân thể màu đen to lớn, xung quanh chân mọc ra tua tủa, sau cùng có còn một cái đuôi như bò cạp tráng kiện giương cao, cuối đuôi còn có móc câu cong cong kịch độc, lóe ra từng đạo hàn quang lạnh người.
“Đó là…Nhân Diện Hạt…” Cuối cùng cũng có người nhận ra lai lịch loài này, kinh ngạc hô to.
Nhân Diện Hạt là một trong những loại dị thú sinh sống trong biển cát, thực lực không quá cao nhưng đáng sợ ở chỗ số lượng rất nhiều, một khi hình thành thú triều phô thiên cái địa đánh tới thì Chân Tiên tu sỹ cũng khó mà toàn mạng.
“Sợ cái gì…” Đúng lúc này một thanh âm hùng hồn hữu lực từ trên lầu thuyền cao nhất vang lên.
Tên tu sỹ của phủ thành chủ phụ trách áp thuyền đang vịn lan can đứng đó, ánh mắt trầm tĩnh, gặp nguy không loạn, khí thế ngời ngời, liền ổn định lại tình huống lộn xộn phía dưới.
“Chỉ là một đám Nhân Diện Hạt mà thôi, số lượng này còn chưa đủ khả năng lật được thuyền, mỗi người tự chú ý bản thân, đừng để bị văng ra ngoài thì sẽ không ai cứu đâu.” Áp thuyền sứ lạnh lùng nói ra.
Đám người trên thuyền nghe vậy tự biết bản thân tu vi nông cạn vội vàng tránh xa lan can hai bên mạn thuyền, sợ bị cuốn ra ngoài thì không còn mạng, có một số người còn quay hẳn về khoang thuyền cho yên tâm.
Hàn Lập không để ý mấy lời vừa rồi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mảng thú triều dày dặc phía trước.
“ Ngoài trừ Nhân Diện Hạt, bên trong cón có những thứ khác.” Hàn Lập cau mày, mở miệng nói.
Kim Đồng cũng trèo lên lan can thuyền, đứng hiên ngang nheo mắt nhìn về phía xa xa.
Chỉ thấy dưới những bóng đen dày đặc, mặt cát rung động nhấp nhô, chắc chắn phía dưới có thứ gì đó đang nhanh chóng di chuyển.
“Tới rồi.” Hàn Lập kéo Kim Đồng từ trên lan can xuống, thấp giọng nói.
Nhân Diên Hạt như cơn lũ phô thiên cái địa mãnh liệt lao tới, rất nhanh ngăn cản con thuyền lại.
Những con Nhân Diện Hạt to như trâu đất xếp lên nhau tầng tầng lớp lớp nhanh chóng tạo thành một ngọn núi nhỏ màu đen chắn phía trước thuyền.
“Ai, không đúng…” Áp thuyền sứ thấy thế, thần sắc do dự, than nhẹ một câu.
Số lượng Nhân Diên Hạt quy mô cỡ này tuy ít gặp nhưng xưa nay không phải chưa từng có. Điều lạ ở đây là từ bao giờ lũ Nhân Diên Hạt này lại có thể sắp xếp chỉnh tề, công kích có trật tự và ý đồ như vậy?
Y chưa tìm ra được đáp án rõ ràng, con thuyền đã nặng nề đâm vào tòa núi nhỏ màu đen phía trước.
“Ầm” một tiếng ngột ngạt vang lên.
Thuyền bị chấn động mạnh mẽ, vốn đang lao nhanh tới trước giờ bị chặn lại chậm hẳn đi, màn sáng màu vàng bao phủ thân thuyền quang mang đại phóng.
Ngay sau đó những phù văn được khắc sâu trên thân thuyền cũng sáng theo, thuyền đang tiến chậm bỗng nhiên như có cự lực đẩy mạnh lao nhanh xuyên qua ngọn núi.
Trong hư không tiếng xương Nhân Diện Hạt gãy “răng rắc” vang lên không ngừng.
Đám người trên thuyền sau khi cố gắng giữ được thăng băng cũng nhao lên hưởng ứng.
Hàn Lập một tay giữ Kim Đồng, còn nửa người nhoài ra bên ngoài thuyền, nhìn xuống dưới biển cát.
Biển cát mênh mông cuộn lên như sóng, bên trong có một loài dị thú cổ quái giống như giòi bọ, lớn bằng con chó nhà, xung quanh thân có quang mang màu vàng đất, da thịt màu hồng đang điên cuồng giãy dụa.
“Không tốt, phía dưới có Sa thú đang gặm ăn thân tàu…” Hàn Lập liếc mắt đã nhận ra loài dị thú này, lập tức hô lớn.
Đám người nghe thấy đều giật mình kinh sợ nhao nhao cúi xuống mạn thuyền nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy ngoài tầng kim loại bọc thân thuyền có đầy Sa thú bám chặt, mặt ngoài đã thủng trăm ngàn lỗ, mà đáng sợ hơn có vài đầu Sa thú hình thể to lớn hơn bình thường gấp hai ba lần đang gặm lên xương sống thuyền.
Loài Sa thú này không có ngũ quan, nếu không có cái miệng lớn hình tròn mọc đầy răng nhọn lởm chởm thì không thể phân biệt được đâu là đầu, đâu là đuôi.