Dịch: Tiểu Mjnh
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
“Được rồi… Món trọng khí kia ta đã có chút manh mối, trước tiên chúng ta đối phó việc trước mắt đã.” Thạch Xuyên Không nghe vậy, im lặng suy nghĩ rồi mở miệng nói ra.
Tử Tinh cùng Phong Lâm liếc nhau, trong lòng thở nhẹ một hơi.
Hai người quay đầu nhìn chằm chằm về phía hai người Triệu Chân, nhếch miệng nở nụ cười mỉa mai, mở miệng nói: “Dám ra tay với thiếu chủ Quảng Nguyên Trai chúng ta, bọn ngươi cho là đường tu đạo quá thuận lợi hay là chê thọ nguyên Thái Ất quá dài”.
Triệu Chân cùng Lục Ngô Kinh nghe vậy kinh hãi, thối lui ra sau hơn nghìn trượng, sắc mặt thay đổi, cảm thấy sự tình càng khó giải quyết.
…
Sau mấy ngày.
Hai người Hàn Lập cùng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn vội vàng đi qua hành lang rộng lớn đến một tòa đại điện.
Hai bên mọc đầy cỏ dại, có vài tượng đá cùng dãy đèn đổ vỡ thành đá vụn nằm trên đó, nhìn hoang vu vô cùng.
“Nơi này là chỗ thờ cúng tông môn, vừa rồi chúng ta mới đi qua tòa tế đàn hình tròn rộng tầm nghìn trượng kia, chính là nơi cách ngàn năm làm lễ thờ cúng một lần. Tuy năm đó chưa có khái niệm về Tứ Minh Tiên Khu, nhưng cứ mỗi lần tông môn thờ cúng, xem như hội họp của cả Tiên Vực, thậm chí vài cái Tiên Vực, thường sẽ có vạn tông đến dự lễ, khi đó thật là sôi nổi, ài… ” Nhiệt Hỏa Tiên Tôn vừa tiến về phía trước vừa nhớ lại chuyện cũ, nói với cho Hàn Lập.
Cuối cùng, lão cũng chỉ biết thở dài một tiếng.
“Từ xưa đến nay, bất luận chỗ nào, vương triều thay đổi hay tông môn hưng suy đều như vậy, bởi vậy mới gọi là thế sự vô thường… Nhiệt Hỏa đạo hữu cũng không cần quá mức đau buồn, hãy mau chóng tìm ra công pháp trấn tông 《Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết》 mới là việc chính.” Hàn Lập an ủi.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn im lặng gật đầu nhẹ, ánh mắt vẫn thẫn thờ nhìn bốn phía, mặt lộ vẻ đau thương.
Đại điện cuối hành lang chiếm diện tích cực lớn, mặc dù đã sụp đổ hơn phân nữa, nhưng rường cột chạm trổ vẫn còn đứng vững, vẫn có thể cảm nhận được sự hùng vĩ khí thế năm đó.
Cách đó không xa, phía trên một cửa điện thật cao lớn màu phấn kim đỏ thắm, treo một tấm biển được sơn màu vàng viết ba chữ to “Kính Ngưỡng Các”.
Hai người Hàn Lập cùng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đi tới trước điện, nhìn từng cây trụ to lớn khoảng ba người ôm, cùng hai cánh cửa cao hơn trăm trượng, rồi liếc mắt nhìn nhau nhấc tay từ từ đẩy nó ra.
“Két..” một tiếng vang lên, tựa như tòa đại điện già cỗi này phát ra một tiếng thở dốc yếu ớt.
Hai người Hàn Lập bước vào trong đó, chỉ thấy bên trong lộn xộn vô cùng, gạch bể ngói vỡ vương vãi khắp nơi hậu điện, bên trên còn mọc đầy rêu xanh và cỏ dại.
Trong đống ngói vụn, còn có nửa tấm bia đá màu trắng nhô ra, phía trên hiện ra nửa chữ màu vàng thật to, nhìn như một chữ “Thiên” vậy.
Các thứ được bày biện trong điện đã không còn thấy nữa, đại bộ phận khu vực đều bị phế tích vùi lấp, chỉ có thể nhìn thấy rõ khu vực sát bên tường.
Hàn Lập đi sát tường, ánh mắt nhìn lên bức tường, chỉ thấy trên đó vẽ vài bức ảnh bích họa đồ án sinh động, mặc dù không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nhưng màu sắc vẫn tươi đẹp như cũ, tựa như mới vẽ vậy.
“Những thứ này là gì vậy..” Hàn Lập nghi hoặc hỏi.
“Trong bản tông, tòa “Thiên Lịch Các” này có ý nghĩa phi phàm, liên quan đến không ít bí mật tông môn, đệ tử bình thường sẽ không được vào đây. Nội dung trong những bích họa phần lớn đều là vài chuyện quan trọng của tông môn bao năm qua, lúc trước đại điện còn trận pháp bảo tồn nguyên vẹn, tất cả bích họa đều thông qua pháp trận vận chuyển chiếu ra. Đáng tiếc hiện giờ đã bị hủy hoại, bích họa lúc trước giờ không cách nào hiện ra nữa, cũng chỉ còn bức bích họa cuối cùng này là còn thấy rõ.” Ánh mắt Nhiệt Hỏa Tiên Tôn dò xét, lắc đầu nói ra.
Hàn Lập nhìn bức bích họa bên cạnh, lông mày nhíu lại, trong miệng kêu “Ồ” lên một tiếng nhỏ.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe tiếng kêu thu hút quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy trên bức bích hoạ kia miêu tả, tựa như đang có một bữa tiệc chiêu đãi long trọng vô cùng, toàn bộ bức bích họa mang màu sắc đỏ thắm tươi sáng, khắp nơi treo đèn kết trái, linh thú bay lượn, thật là náo nhiệt vui vẻ.
Sau khi Hàn Lập cẩn thận xem kĩ, phát hiện bích họa trước mặt không có nối tiếp nhau mà rõ ràng có dấu vết thay đổi, tâm niệm vừa động liền nhìn một lượt mấy tấm bích họa treo dọc trên vách tường.
Trong bích họa, xuất hiện người Chân Ngôn Môn ra cổng đón khách, tế đàn vái trời, cung vàng điện ngọc mở tiệc chiêu đãi… Rất nhiều hình ảnh, kể cả Di La lão tổ cùng năm vị đệ tử và rất nhiều nhân vật quan trọng trong Chân Ngôn Môn đều lần lượt xuất hiện trong những bức hoạ.
“Nhiệt Hỏa đạo hữu, nếu ta không nhìn lầm, những người được mở tiệc chiêu đãi tựa hồ là người Thiên Đình?” Bất ngờ Hàn Lập nhíu mày, cao giọng hỏi.
Trong tấm hình đang mở tiệc chiêu đãi những người kia, chợt thấy trang phục trên người bọn họ giống người Thiên Đình như đúc.
“Đúng vậy, mở tiệc chiêu đãi lần đó là nhóm người có thân phận cực kỳ tôn quý, là sứ giả Thiên Đình, bọn hắn không giống người Tiên cung, mà đến từ Thiên Đình chính sứ Trung Thổ Tiên Vực, cho nên tông môn mới lấy lễ tiết long trọng đón tiếp. Năm đó, có thể nói là việc trọng đại nhất của Chân Tiên Giới, đến nay ký ức ta vẫn còn cảm thấy mới mẻ.” Nhiệt Hỏa Tiên Tôn gật đầu, nói ra.
“Xem ra quan hệ Chân Ngôn Môn cùng Thiên Đình cũng không tệ, vì sao cuối cùng lại nổ ra cuộc chiến?” Hàn Lập có chút khó hiểu nói.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lắc đầu nói ra: “sở dĩ lần này ta trở về tông môn cũng muốn làm rõ chuyện này. Thật ra, sau khi kết thúc yến hội không bao lâu, ta liền phụng mệnh sư rời tông môn lịch lãm, cho nên những chuyện phát sinh sau đó, biết rất có hạn.”
Hàn Lập nghe vậy, ngẫm nghĩ rồi gật đầu nhẹ, nhưng trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Sau khi suy nghĩ một lát, hắn liền nhìn dọc theo vách tường, chỉ thấy chôn vùi phía sau đống gạch vỡ ngói vụn, lộ ra một góc bích họa, thế là hắn vung tay áo quét đống gạch ngói sang một bên.
Sau khi tạp nham cuốn đi, bích họa lộ ra, bên trong vẻ một hình ảnh cổ quái.
Bên trong một gian địa cung có chút âm u bí ẩn, Di La lão tổ mang theo Thụ Nhân áo vàng, nam tử tay chân to lớn tóc lửa cùng một thanh niên da xanh đen to như thiết tháp, gặp mặt một người thần bí mặc đấu bồng màu đen, quanh người bao phủ trong sương mù xám.
Trong tấm hình, hình dáng Di La lão tổ cùng ba vị đệ tử được vẻ tinh tế tỉ mỉ, thậm chí Hàn Lập còn thấy trên đó vẻ kinh ngạc, sợ hãi, hoài nghi rất nhỏ.
Tuy nhiên, diện mạo người mang áo choàng kia lại rất mơ hồ.
Trong tấm bích họa cuối, Di La lão tổ lại đi một mình vào một không gian cỗ quái khác, lấy một khối la bàn màu bạc to như cối xay từ trong tay một gã Ma tộc đầu mọc hai sừng cong, cả người gã phát ra ma khí màu đen.
Tất cả hình ảnh đến đây liền cắt đứt, trên bức tường điện phía sau cũng không có bất kỳ đồ án nào nữa.
“Nhiệt Hỏa đạo hữu, ngươi biết người này là ai không?” Hàn Lập nhìn chăm chú vào bích họa qua nửa ngày, chỉ vào người mặc áo choàng nghi hoặc hỏi.
“À, trong yến hội lần đó lão tổ cùng sự phụ bọn họ bất ngờ rời tiệc, chuyện này ta có biết, nhưng lại không biết bọn họ đi làm cái gì, lại càng không biết vị khách thần bí tới thăm này là ai.” Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lắc đầu, nói ra.
“Sư phụ? Trong bức họa này người nào là tôn sư của Nhiệt Hỏa đạo hữu?” Hàn Lập vô ý nói ra.
“Vị nam tử tóc lửa kia, chính là gia sư Kỳ Ma Tử, vị Thụ Nhân áo vàng là Đại sự bá Mộc Diên, mà vị nam tử to như thiết tháp đứng phía sau là Tam sư thúc Võ Dương. Còn hai vị mang bộ dạng trẻ con trên yến hội, theo thứ tự là Tứ sư thúc Kim Nguyên Tử cùng Ngũ sư thúc Hòa Trạch.” Nhiệt Hỏa cung kính thi lễ với bức họa, rồi chỉ vào ba người kể tên từng người ra.
Ngay khi Hàn Lập nghe được ba chữ “Kỳ Ma Tử”, trong lòng không khỏi run lên, nhớ trước đó ở Thủy Diễn Cung gặp đứa bé đầu to kia, chính là Ngũ sư thúc Hòa Trạch trong miệng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, vậy mà y muốn hắn giết chết cừu địch, chính là Kỳ Ma Tử kia.
Trong lòng Hàn Lập nhất thời rối loạn, sắc mặt có chút thay đổi.
“Sao vậy… Lệ đạo hữu? Chẳng lẽ cảm thấy chỗ nào không đúng?” Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
Hàn Lập có chút do dự, nhưng vẫn không nói ra chuyện trước đó, chỉ im lặng lắc đầu, nói ra:
“Không có gì, chỉ là có chút hiếu kỳ bọn họ đang nói những gì? Chắc hẳn thân phận vị khách thần bí này không đơn giản à.”
“Rốt cuộc vị khách thần bí này là ai, hay là bọn họ nói chuyện gì với nhau, chúng ta cũng không cách nào biết được, nhưng việc này lại quan trọng vô cùng, nếu không lão tổ cũng không kêu hai vị sư thúc ở lại để chiêu đãi sứ giả Thiên Đình, còn mình thì mang theo sư phụ cùng hai vị sư thúc bá đến gặp mặt hắn.” Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe vậy, từ từ nói ra.
“Theo như lời ngươi nói, sau khi ngươi rời tông môn không bao lâu thì Chân Ngôn Môn liền gặp kiếp nạn. Nói như vậy, vị khách thần bí này có quan hệ gì đó với Thiên Đình, thậm chí… là mấu chốt dẫn đến việc hủy diệt toàn bộ Chân Ngôn Môn.” Hàn Lập xoa nhẹ ngón tay, trầm ngâm từ tốn nói ra.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe vậy cũng không nói gì, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn lên cảnh trên bích họa, cũng lâm vào trầm tư.
Hàn Lập thấy vậy, cũng không nói nhiều, rồi lại nhìn bức bích họa lần nữa, ánh mắt chớp động, không biết suy nghĩ cái gì.
“Đúng rồi, hình ảnh mô tả mật thất này ở nơi nào vậy, ngươi có biết hay không?” Một lúc sau, bất ngờ Hàn Lập mở miệng hỏi.
“Chỗ này, ta cũng không rõ lắm, chỉ có thể đoán được vài chỗ mới có, đúng hay không cũng phải tới đó mới biết được.” Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nói.
“Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết đã quan trọng như vậy, chắc hẳn Di La lão tổ sẽ coi trọng mười phần, có lẽ sẽ giấu nó ở chỗ này hoặc tương tự như thế, chúng ta cũng chỉ có thế tìm kiếm mà thôi.” Hàn Lập nói ra.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn gật đầu, cũng không nói gì nữa.