Chương 2214: Bạch Quang Giới

Bạch Quang Giới

“Ồ, hình như Tà Liên đạo hữu không bất ngờ với sự xuất hiện của chúng ta nhỉ.” Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, lời nói đã chỉ ra phần nào vấn đề.

“Ba vị đạo hữu đến từ Linh giới hay Hắc Viêm giới?” Sau khi đánh giá từ trên xuống dưới ba người Hàn Lập một lần nữa, Thánh tổ Tà Liên vô cảm hỏi.

“Linh giới! Hắc Viêm giới! Vì sao Tà Liên đạo hữu lại khẳng định được ba người chúng ta đến từ một trong hai giới này?” Mắt Hàn lập lóe lên, hỏi.

“Bởi vì trong số các giới phái ra cường giả đến trợ giúp Thánh giới chúng ta, cũng chỉ có Linh giới và Hắc Viêm giới là chưa phái người đến tìm mấy người chúng ta.” Thánh tổ Tà Liên lạnh lùng trả lời.

“Mấy người các ngươi ư?” Vẻ mặt Hàn Lập thoáng động.

“Đúng vậy, chính là các Thánh tổ chưa tiến vào chỗ Thủy Ấn như chúng ta. Dù rằng ta hiện giờ tạm ẩn cư ở vạn Hoa Sơn nhưng vẫn liên lạc thường xuyên với các vị đạo hữu khác. Những cường giả ngoại giới mới đến như các ngươi, nếu muốn biết rõ ràng tình hình ở chỗ Thủy Ấn thì tất nhiên đầu tiên phải tìm được chúng ta rồi.” Tà Liên trả lời không chút hoang mang.

“Thì ra là thế. Ba người chúng ta đúng là người Linh giới, đạo hữu đoán không sai đâu. Có điều, xem ra Tà Liên đạo hữu biết rất rõ ở chỗ Thủy Ấn đã xảy ra chuyện gì đúng không?” Sau khi thoáng trầm ngâm, Hàn Lập mới khoan thai nói.

“Thì ra là đạo hữu từ Linh giới! Gương mặt đạo hữu nhìn qua có vẻ khá quen, có phải đạo hữu đã từng đến Thánh giới chúng ta rồi không?” Cô gái mặc đồ cung đình màu xanh lục không có trả lời ngay thắc mắc của Hàn Lập mà sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn một lát, lại như suy nghĩ đến gì chợt hỏi một câu, dường như chẳng để ý gì đến việc ba người Hàn Lập đến từ Linh giới, phảng phất như vốn chẳng biết hai giới vừa mới chấm dứt một trận đại chiến cách đây không lâu.

Hàn Lập nghe thấy vậy thì hơi ngẩn ra nhưng sau đó liền cười.

“Quả thật ta đã từng đến quí giới một lần, xem ra Tà Liên đạo hữu đã nhận ra Hàn mỗ rồi, còn cố ra vẻ không biết mà hỏi làm gì.”

“Chậc chậc, ngươi quả thực là tên tu sĩ họ Hàn khi xưa bị Nguyên Yểm và Lục Cực cùng phát ra truy nã ư! Lúc ngươi rời Thánh giới còn là tu sĩ Hợp Thể Kỳ, vậy mà giờ đã tiến cấp thành Đại Thừa rồi. Ta rốt cuộc cũng đã hiểu được phần nào vì sao lúc đó hai người kia lại coi trọng ngươi như vậy.

Nói như vậy thì vị đạo hữu bên cạnh chắc là Giải đạo hữu ở Ma Nguyên Hải rồi. Ta là một trong số ít các Thánh tổ Ma giới chưa từng đến Ma Nguyên Hải gặp Giải huynh, nhưng mà hiện tại xem ra dường như cũng chưa quá muộn.” Tà Liên thở dài, ánh mắt kẽ chớp, rồi quay sang nói với Giải đạo nhân.

Về phần vị tu sĩ Hợp Thể Kỳ như Ngân Nguyệt lại như không nhìn thấy.

Hiển nhiên đối với nàng, tu sĩ dưới Đại Thừa không đáng lọt vào mắt.

Gương mặt Giải đạo nhân đờ đãn, cũng không có ý trả lời gì.

Hàn lập nhíu lông mày lại, sắc mặt sa sầm xuống hỏi.

“Nếu như đạo hữu đã nhận ra Giải huynh thì cũng đỡ cho ta phải giới thiệu. Hình như đạo hữu vẫn chưa trả lời thắc mắc của ta về chuyện tình ở Thủy Ấn nhỉ?”

“Chuyện ở chỗ Thủy Ấn, quả thật ta biết đôi chút. Tuy nhiên, đây không phải chuyện đùa, chỗ này cũng không phải là nơi bàn chuyện. Hay là ba vị đạo hữu xuống dưới này với ta để nói chuyện đi.” Sau khi quét mắt về bốn phía, vẻ lạnh lùng trên gương mặt cô gái mặc đồ lục bỗng nhiên biến mất.

“Xuống dưới sao? Đạo hữu định mời bọn ta đến quý động phủ một chuyến à?” Hàn Lập nhìn về phía ngọn núi bị ánh sáng năm màu bao phủ cách đó không xa, từ chối cho ý kiến mà hỏi ngược một câu.

“Sao vậy, chắc là Hàn đạo hữu sợ ta giở trò gì rồi hả?” Cô gái khẽ cười, nhìn khá cuốn hút.

“Sao ta có thể cho rằng với thân phận của Tà liên đạo hữu lại đi làm những chuyện hèn mọn đó chứ. Trừ khi đạo hữu quá tự cao cho rằng có thể đối phó đồng thời với hai gã Đại Thừa Kỳ.” Hàn lập ngáp một cái, không thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng.

“Vậy ba vị đạo hữu, xin mời.” Cô gái áo lục nghe thấy thế, khẽ nghiêng người sang một bên, tươi cười và nói.

Hàn Lập cũng không khách khí gì, vung tay áo lên, làm phun ra một đám mây màu vàng cuốn sang hai bên, sau đó liền mang theo Giải đạo nhân và Ngân Nguyệt, hóa thành một cầu vồng vàng kim bay vọt về phía ngọn núi đằng xa.

Thân hình Thánh tổ Tà Liên chợt trở nên mơ hồ, rồi cũng hóa thành một luồng ánh sáng màu lục bay đi.

Vòng ánh sáng năm màu bao phủ bảo vệ ngọn núi bỗng tách ra, để cho ba người Hàn Lập và cô gái kia lần lượt tiến vào trong, rồi cùng hạ xuống trước cổng chính cung điện trên đỉnh núi.

Đúng lúc này, trước cửa điện thoáng hiện lên bóng người, rồi từ đó có hai gã nam nhân lực lưỡng mặc trang phục cực kì quái dị.

Hai người này da dẻ ngăm đen, mặc một bộ chiến giáp màu xám bạc, nhưng trên mặt và cánh tay lại xăm muôn linh văn màu đỏ thẫm, hai mắt thì chói rực một màu bạc, có điều hình như không có đồng tử, nhìn qua rất kì quặc.

Một người trong đó đầu trọc sáng bóng, tóc chỉ mới nhú mầm, gương mặt cực kì hung dữ, ác độc.

Tên còn lại tóc tai bù xù, hai cánh tay đeo vòng vàng nặng trịch, có vẻ rất khỏe mạnh.

Khi ánh mắt của hai người này quét tới thì tựa như đao kiếm sắc bén, với tu vi của Hàn lập mà cũng hơi phát lạnh.

“Cấp Đại Thừa!” Hàn Lập rùng mình trong lòng, khẽ nói.

Ngân Nguyệt nghe thế liền biến sắc, hít một hơi sâu.

Không ngờ rằng hai tên đô con đen đủi này cũng là tu sĩ Đại Thừa, tuy nhiên, hơi thở lại khác hẳn Ma tộc, là cho Hàn Lập cực kì bỡ ngỡ.

“Tà Liên đạo hữu, đây là người đến trợ giúp từ ba giới diện à, sao trong đó lại có cả một tiểu bối Hợp Thể Kỳ?” Sau khi quét ánh mắt về phía ba người Hàn Lập, tên nam tử lực lưỡng trọc đầu kia khẽ đảo mắt, cất lên giọng nói khô cứng.

“Hàn đạo hữu, để ta giới thiệu cho các ngươi một chút. Hai vị này là Kim Soa huynh và Thạch Định huynh đến từ Bạch Quang giới, đến chỗ ta sớm hơn ba vị chỉ nửa tháng mà thôi.

Kim huynh, đây là Hàn đạo hữu từ Linh giới và Giải đạo hữu.” Cô gái áo lục tiên lên trước một bước, rồi mỉm cười giới thiệu.

“Linh giới ư, chính là giới diện vừa mới phát sinh xung đột với Ma giới các ngươi à. Ta còn tưởng rằng lần này họ sẽ không phái người đến nữa.” Nam tử trọc đầu ngoác cái miệng rộng ra, để lộ hàm răng trắng như tuyết mà nói, nhưng trong lời nói lại hàm chứa chút khinh thường.

“Nếu Sâu Keo mẹ thực sự lao ra được khỏi phong ấn thì mấy giới phụ cận đều có thể rơi vào hiểm họa bị tiêu diệt, Linh giới chúng ta tất nhiên sẽ không dửng dưng đứng nhìn. Có điều, đây là lần đầu tiên Hàn mỗ nghe đến Bạch Quang giới.” Hàn Lập thu lại vẻ kinh ngạc, ung dung nói.

“Hừ, ngay cả Bạch Quang giới chúng ta mà cũng chưa nghe đến, xem ra hiểu biết quá hạn hẹp. Không phải ngươi vừa may mắn tiến cấp Đại Thừa đó chứ.” Gương mặt nam tử trọc đầu hiên lên một tia sát ý, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn đôi chút.

Còn nam tử tóc dài đứng bên cạnh thì cũng như Giải đạo nhân, điềm nhiên không nói một câu gì.

Hàn Lập ngáp một cái, ngay khi hắn đang định nói gì đó thì cô gái áo lục lại cắt ngang:

“Mấy vị đạo hữu đến chỗ thiếp thân không phải là để đấu võ mồm chứ. Nếu như các vị vì chuyện Sâu Keo mẹ mà đến thì hay là chúng ta vào bên trong nói chuyện tiếp chút đi. Không phải Kim huynh vẫn muốn lấy được tin tức ở chỗ Thủy Ấn ư, giờ bọn Hàn đạo hữu cũng tới rồi, vừa lúc này ta sẽ công khai thẳng thắn.”

“Ặc.”

Vừa nghe thấy thế, sắc mặt Kim Soa biến đổi mấy lần, nhưng sau thoáng suy tư, hai mắt lóe lên ánh sáng màu bạc, hắn khẽ gật đầu.

“Cuối cùng Tà liên đạo hữu cũng nói cho ta thông tin muốn biết, tất nhiên ta và Thạch huynh sẽ chăm chú lắng nghe.”

Nói xong câu này, nam tử trọc đầu quay sang bắt chuyện với bạn mình một tiếng, rồi xoay người đi vào phía trong.

“Hàn đạo hữu, xin mời.” Cô gái áo lục thấy vậy liền tỏ vẻ xem thường, rồi nàng quay người sang mời Hàn Lập.

Hàn Lập khẽ cười, rồi dẫn Ngân Nguyệt cùng Giải đạo nhân đi theo Tà Liên.

“Kính chào đại nhân Tà Liên!”

Cung điện màu lục này tuy không lớn nhưng trên hai hành lang hai bên phía sau cửa điện lại đứng đầy người hầu nữ cũng mặc trang phục cung đình, có tầm khoản bốn mươi người.

Vừa nhìn thấy Thánh tổ Tà Liên bước tới, bọn họ liền khom người cung kính chào hỏi.

“Đi chuẩn bị ít linh quả, linh trà, hôm nay lại có khách quý đến chơi.” Tà Liên khoát tay, dáng vẻ ung dung cao quý ra lệnh.

Một số hầu gái lập tức đáp lời và lui xuống.

Một lát sau, bọn Hàn Lập đã đi theo Tà Liên tiến vào trong đại sảnh của cung điện.

Hai gã Đại Thừa của Bạch Quang giới đang ngồi trên hai chiếc ghế gần nhau ở một bên, miệng khẽ nhúc nhích truyền âm nói với nhau cái gì đó.

Hàn Lập thấy vậy cũng không ngại ngùng dẫn Giải đạo nhân và Ngân Nguyệt ngồi xuống đối diện hai người.

Tà Liên bước thướt tha, đến ngồi lên chủ vị ở giữa.

“Tà Liên đạo hữu, tất cả đã đến đủ, giờ có thể nói rồi chứ.” Vẻ mặt Nam tử trọc đầu khẽ động, hắn nói thẳng luôn.

“Đương nhiên. Nhưng trước khi nói, ta còn có mấy câu muốn hỏi các vị đạo hữu. Lần này các vị đến Thánh giới là vì để giúp Thánh giới chúng ta trấn áp con Sâu Keo mẹ kia một lần nữa, hay là chỉ muốn tới cứu bạn bè cùng tộc của mình.” Tà Liên thu lại vẻ cười, có vài phần nghiêm nghị hỏi.

“Tà Liên đạo hữu, lời này là có ý gì? Ta đâu có thấy hai việc này có gì mâu thuẫn?” Vẻ mặt nam tử trọc đầu chợt đổi, giọng nói bỗng trầm xuống.

Hàn lập nghe được câu hỏi đó cũng bất ngờ, không khỏi nhướng mày.

“Thế thì chỉ sợ làm cho mấy vị thất vọng rồi. Hiện tại thời gian quá cấp bách, chúng ta có thể làm như vậy thôi, mà kể cả là như thế thì cũng phải tập trung tất cả lực lượng, toàn lực ứng phó, mới có thể có vài phần thành công. Đây cũng là lí do vì sao trước kia ta không dám tùy tiện nói tin tức ở chỗ Thủy Ấn cho hai người Kim huynh.” Vẻ mặt Tà Liên lần đầu tiên hiện ra một nụ cười khổ.

“Hừ, nhưng chỉ có thêm hai người là Tà Liên đạo hữu lại có thể yên tâm nói tin tức ra!” Kim Soa hừ một tiếng, hơi bất mãn nói.

“Thực ra dù bọn Hàn đọa hữu không tới thì nhiều lắm là qua một tháng nữa, ta cũng sẽ nói cho Kim huynh thôi. Sau một tháng là bởi vì đó lúc Thanh tổ chúng ta gặp mặt, lúc đó các đạo hữu đến từ giới diện khác cũng sẽ tham gia để bàn về việc giải quyết đại kiếp của Thánh giới. Chắc có lẽ rằng mấy vị đạo hữu cũng không muốn bỏ qua.” Tà Liên thoáng trầm tư, rồi nói thẳng.

“Tà liên đạo hữu mặc kệ mục đích đến Thánh giới lần này của chúng ta là gì thì cũng nên nói tình hình ở Thủy Ấn ra cho chúng ta biết đôi chút chứ, sau đó để chúng ta lựa chọn thì hay hơn đấy.” Nghe thấy thế, Hàn lập chợt nói.

Phàm Nhân Tu Tiên

Phàm Nhân Tu Tiên

Score 7.9
Status: Completed Author:
Phàm Nhân Tu Tiên Câu truyện kể về một nam nhân tên Hàn Lập sinh ra tại một vùng quê nghèo từ nhỏ Hàn Lập đã sống trong hoàn cảnh thiếu thốn mọi thứ cậu luôn khao khát thay đổi cuộc sống, ngắm bầu trời rộng lớn ngoài kia.Năm 10 tuổi Hàn Lập đã tạm biệt gia đình tham gia tuyển chọn đệ tự ngoại môn của Thất Huyền môn, tai đây hắn được sư phụ hắn dạy cho kỹ năng trồng dược liệu. Vô tình trong một buổi đêm khuya hắn nhặt được một lọ nước thần bí, lọ nước thần bí này chính là bước đệm hỗ trợ cho hắn trên con đường tu luyện sau này. Vô tình hắn phát hiện sư phụ hắn mệnh sắp tận, sư phụ hắn muốn đoạt xá hắn, bằng sự thông minh nhanh trí của mình Hàn Lập đã thoát giết chết sư phụ và tìm được quyển Trường Xuân Công, môn pháp cấp thấp để Hàn Lập bược vào quá trình tu tiên sau này.Sau khi tu luyện Trường Xuân Công Hàn Lập đã đến tông phái tu tiên để bắt đầu trên con đường bất tử của mình, trên đường hắn phải 2 tu tiên giả của một nhà phú hào truy sát, sau khi giết chết 2 kẻ đấy hắn đã nhặt được lệnh bài giới thiệu của Hoàng Phong Cốc. Tại Hoàng Phong Cốc hắn mới phát hiện ra bản thân minh không có thiên phú tu luyện, linh căn, hậu thuẫn thì không có nhưng hắn không chịu quyết định số phận của mình hắn đã sử dụng lệnh bài giới thiệu đến tiến vào Hoàng Phong Cốc để bắt đầu con đường con đường tu tiên thay đổi số phận của mình.- Tags: pham nhan tu tien prc full, truyen tien hiep

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset