Trong hư không dấy lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Lưỡi kiếm xanh biếc chớp động khiến cho không gian phía trước người Hàn Lập dường như sắp sụp đổ đến nơi. Thanh kiếm giống như một cái phễu điên cuồng hút lấy nguyên khí khắp nơi trong trời đất rồi dần dần tỏa ra một cỗ khí tức khủng khiếp đến độ có thể hủy diệt toàn bộ trời đất.
Từ khi tiến cấp tới Đại Thừa Kỳ đến giờ thì đây chính là lần đầu tiên Hàn Lập vận dụng toàn bộ uy lức của Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm.
“Phốc”, một vầng sáng xanh biếc mênh mông như trăng rằm bỗng hiện ra giữa vùng không gian đang sụp đổ.
Khẽ chớp động lên, bên ngoài mặt trăng bắt đầu tràn ra vô số ký hiệu trong suốt làm óng ánh lên một màn sáng năm màu khiến người ta si mê.
Oành!
Vùng không gian sụp đổ và vầng trăng xanh biếc đồng loạt nổ tung.
Vô số ký hiệu xanh biếc sáng lấp lánh cuồn cuộn tràn ra, ngưng tụ lại với nhau tạo thành một sợi tơ trong suốt. Chợt lóe lên, sau đó không thấy sợi tơ đâu nữa.
Sợi tơ trong suốt nhìn có vẻ tầm thường nhưng nó vừa mới xuất hiện đã làm cho cả trời đất trở nên ảm đạm, không gian bốn phía dấy lên từng trận ầm ù. Sau khi hơi mơ hồ, mọi thứ liền bắt đầu vặt vẹo không theo bất kỳ một quy luật nào.
Ở đây hoàn toàn không có hiện tược không gian bị bẻ gãy hay gấp khúc mà là tất cả mọi thứ đều bám sát theo sợi tơ trong suốt, giống hệt như vạn vật đang tự động trôi dạt theo sóng biển vậy.
“Sợi Tơ Pháp Tắc, sao lại có thể như vậy được!”
Đứa bé gái đang bị nhốt trong linh vực của Bảo Hoa trông thấy vậy liền kinh hãi thốt lên, cuối cùng thì vẻ mặt của nó cũng chịu chuyển thành vô cùng sợ sệt. Nó lại hét lên chói tai, bỗng có một ngọn lửa đen kịt cháy rực bao kín lấy toàn bộ thân thể của đứa bé, sau đó liền ngưng tụ lại thành một bộ giáp bằng xương thò ra vô số gai nhọn tua tủa.
Mỗi một cái gai xương thò ra trong làn lửa đen đang có rất nhiều ký hiệu bay múa loạn xạ đều trong suốt như ngọc. Trên bề mặt bên ngoài của chúng có thể thấy được như ẩn như hiện vô số linh văn màu bạc. Những linh văn được sắp xếp với nhau một cách cực kỳ tỉ mỉ rồi mới tạo thành cây gai như vậy.
Mà đúng lúc đó phía trước thân thể của đứa bé bỗng dấy lên một làn dao động, sợi tơ trong suốt chợt xuất hiện mà không hề có dấu hiệu báo trước nào. Còn đứa bé gái lại đang bị linh vực bao vây cực kỳ chặt chẽ nên không làm sao để tránh đi được. Cuối cùng nó chỉ đành trơ mắt đứng nhìn Sợi Tơ Pháp Tắc đang nhoáng lên, rồi cuồn cuộn chém về phía nó.
Vầng lửa màu đen và bộ giáp xương chỉ có thể ngăn cản sợi tơ được một chút nhỏ, sau đó cả hai đều giống hệt như gỗ mục bị người ta ép nát ra như cám.
Đưa bé thét lên đau đớn, thân hình của nó liền chia làm hai đoạn từ hông trở đi. Bắt đầu là trên mặt, rồi đến chân tay, sau đó là khắp nơi trên cơ thể của nó hiện lên vô số những sợi tơ máu. Cuối cùng toàn bộ thân thể hóa thành một đống thịt nát bấy.
“Tốt quá rồi!”
Bảo Hoa thấy vậy liền mừng rỡ rồi không hề do dự bấm niệm thần chú. Cây hoa cổ thụ vốn thật cao lớn bỗng lóe chói hào quang, trong khoảnh khắc nó liền co rút nhỏ lại chỉ còn khoảng một thước, xinh đẹp đến mê người.
Long lanh lấp lánh! Một làn sáng bảy màu lung linh tỏa ra từ cây hoa bé xíu!
Năm ngón tay của Bảo Hoa khẽ co lại, nàng cầm lấy gốc hoa rồi quạt nó về phía hư không bên dưới.
“Phốc”, chỉ trong khoảnh khắc mà vô số cánh hoa cùng cành nhỏ trên thân cây trở nên héo úa.
Mà cùng với lúc đó, xung quanh thân thể bị chém thành thịt vụn của đứa bé gái chợt hiện lên muôn trùng những đóa hoa màu đỏ rất lớn.
Mỗi đóa hoa đỏ như máu cứ xoay tròn thành một vòng là lại nở ra, sau đó lại bọc lấy một mảng máu nát thịt nhừ vào trong rồi cuối cùng chúng bùng cháy thành một đám bụi màu hồng nhạt mà tan biến mất.
Sau khi tất cả đều bốc cháy thì trong linh vực lúc này đã không thể tìm lại được bất kỳ chút thịt nát nào nữa.
Mà phía bên kia, cây hoa nhỏ nhắn đang được Bảo Hoa cầm trong tay đã tiêu hao hết uy lực sau một chiêu vừa rồi. Lúc này cành lá của nó trơ trụi xác xơ, liền hóa thành một cái ảo ảnh rồi tan đi.
Cả tòa linh vực cũng bắt đầu trở nên dao động kịch liệt, muôn trùng đóa hoa trong đó cũng lềnh bềnh rồi tan biến theo.
Đến lúc này thì Huyền Thiên Linh Vực đã không còn tồn tại nữa rồi!
Không gian ở khắp nơi đây dã hoàn toàn trở nên trống rỗng ngoại trừ hai người là Hàn Lập và Bảo Hoa.
“Sợi Tơ Pháp Tắc, thật không ngờ là Hàn huynh lại có thể vận dụng và điều khiển được cây Huyền Thiên Chi Bảo này đến mức độ như vậy. Ta cực kỳ bội phục huynh.” Bảo Hoa liếc nhìn Hàn Lập, vẻ mặt nàng đang tỏ ra hết sức kỳ quái.
“Thì ra thứ vừa rồi là sợi tơ pháp tắc ư? Thảo nào mà uy lực của nó so với những lần trước đây lớn hơn rất nhiều.” Hàn Lập ngoảnh nhìn về phía ngọn kiếm trong tay, sắc mặt cũng trở nên phân vân lạ lẫm.
“Sao vậy? Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên đạo hữu ngưng tụ thành công sợi tơ đó sao?” Bảo Hoa lại càng giật mình hơn.
“Đúng là lần đầu tiên Hàn mỗ được nhìn thấy nó. Chẳng qua là lúc nãy ta đã vận dụng tất cả uy lực của lưỡi kiếm này thôi.” Hàn Lập lạnh nhạt cười trừ.
“Ta cũng chẳng biết nên nói làm sao mới phải. Chẳng lẽ là lưỡi kiếm huyền thiên này đã được hình thành ngay trong cơ thể của đạo hữu từ khi mới bắt đầu. Còn không, nếu muốn vận dụng bảo vật huyền thiên để tạo thành sợi tơ ẩn chứa pháp tắc là việc chỉ có thể ngộ chứ không dám cầu mong. Không biết bao nhiêu người sở hữu những loại bảo vật huyền thiên đã liều mạng tế luyện nó, bồi dưỡng nó đến vài vạn năm, thậm chí là cả chục vạn năm nhưng vẫn chưa chạm được đến sợi tơ này.” Bảo Hoa cười khổ.
“Nếu thế thì Hàn mỗ đúng là quá may mắn rồi, bảo sao mà ta lại làm được như vậy. Nhưng tại hạ lại cảm thấy hứng thú với Huyền Thiên Linh Vực của đạo hữu nhiều hơn, liệu sau này đạo hữu có thể chỉ bảo cho ta một phần không?” Hai mắt của Hàn Lập chợt lóe, hắn đằng hắng nhẹ rồi trả lời.
“Phương pháp thi triển Huyền Thiên Linh Vực ư? Trước đây ta đã bỏ sức ra rất nhiều tâm trí mới có thể tìm tòi ra một phần nhỏ trong một quyển sách không trọn vẹn từ thời rất xa xưa. Trong đó cũng có rất nhiều chỗ không đầy đủ, so với linh vực thật sự tuyệt đối không thể sáng ngang được. Nhưng nếu Hàn đạo hữu cảm thấy hứng thú như vậy thì ta cũng không ngại trao đổi vơi đạo hữu dăm ba điều.” Bảo Hoa nghiêm nghị đáp lại.
“Tốt quá. Hàn mỗ cầu mong còn không được. Mà vừa rồi cái nguyên thần của con Minh Trùng Mẫu đã bị hai người chúng ta hợp sức giết chết, nhưng thật không biết bản thân của nó sẽ như nào đây? Không hiểu sao ta vẫn cảm thấy có điều gì đó rất bất an trong lòng.” Hàn Lập gật đầu, rồi lại nhíu mày hỏi tiếp.
“Theo lý mà nói thì vừa nãy chỉ là một cái hóa thân của Minh Trùng Mẫu thôi, so với con sâu chúa thật sự ở dưới kia thì không cách nào bằng được. Vừa nãy dưới tác dụng của hai loại pháp tắc đè lên thì chắc chắn nó không thể chạy thoát được. Nhưng cả ta và linh hồn của tòa phong ấn cổ xưa này đều có thể xác định là cỗ áp lực kia vẫn còn tồn tại, hơn nữa còn chưa hề xuy giảm chút nào…” Khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Hoa trầm xuống, mãi một lúc sau nàng mới cất thành lời. Thế nhưng thật tình cờ là cách nhận xét của nàng lại rất ăn ý với Hàn Lập.
“Nói như vậy là đối phương vẫn chưa chết hẳn, chỉ là tạm thời bị thương nặng nên không chịu ra thôi.” Sắc mặt của Hàn Lập liền đổi.
“E rằng hơn phân nửa là như vậy.” Bảo Hoa cười khổ sở.
“Mặc kệ thế nào đi. Có thể làm bị thương được nó đã là chuyện rất may mắn. Ta và ngươi hãy mau nhân cơ hội này đi tìm thân thể thực sự của nó mới là việc quan trọng phải làm. Mà đến giờ này mà hai vị đạo hữu kia vẫn không có truyền tin tức trở về cũng có thể là họ đã thất bại rồi.” Hàn Lập nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
“Tất nhiên là…” Ngay lúc Bảo Hoa mỉm cười như muốn trả lời lại điều gì thì bỗng nhiên từ chỗ thi thể của đưa bé gái vừa biến mất chợt vang lên một tiếng nói:
“Các ngươi cứ tưởng là đánh bại được Minh Nhất là có thể không cần phải lo lắng gì nữa hay sao? Thật nực cười! Lúc này Minh Nhị ta sẽ đến gặp gỡ với các ngươi một hồi vậy.”
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên trên trời cao xuất hiện một bàn tay khổng lồ rồi mạnh mẽ chụp thẳng xuống chỗ Hàn Lập và Bảo Hoa đang đứng.
Năm ngón tay của nó hơi mở ra liền khiến cho bầu trời như bị ché kín như bưng. Mà mỗi cái móng tay dài đến cả chục trượng kia cũng chớp chớp lấp lánh hào quang màu xanh.
Bàn tay lướt đi để lại hư không năm vệt trắng bạc thật dài giống như là không gian nơi đó bị người ta xé toạc ra vậy.“Chớ vội, Minh Nhị! Ngươi phải dành lại cho lão tam ta một phần để chơi đùa chứ!” Một giọng nói âm trầm khác truyền đến không biết từ đâu.
Mà trong nháy mắt khi Hàn Lập nghe được giọng nói này thì trong lỗ tai lại vang lên một tiếng cười cực kỳ quỷ quái, nửa giống như tiếng cười khiêu gợi của thiếu nữ, nửa giống như tiếng người con gái đang thở gấp gáp hoan lạc.
Tinh thần của Hàn Lập không tự chủ được liền trở nên hoảng hốt, hai mắt hắn dần mê mang, tay chân cũng bắt đầu chậm chạp lại.
Cùng lúc, một tiếng sét đánh chói tai giữa trời quang mây tạnh, một tia chớp màu xám trắng thật lớn thình lình xuất hiện rồi hùng hổ ập đến Hàn Lập.
Thần niệm của Hàn Lập mạnh mẽ thuộc loại nào cơ chứ? Hơn nữa hắn còn tu luyện loại pháp thuật khủng khiếp đến độ đi ngược với lẽ trời là Luyện Thần Thuật, chỉ mới hơi cảm thấy hoảng hốt thì lập tức có một làn khí mát lạnh từ đan điền tràn lên, nhanh chóng truyền tới đầu làm hắn tỉnh táo trở lại.
“Sát Lôi!”
Nhưng ngay khi hắn nhìn thấy tia chớp trên cao thì sắc mặt tái nhợt, vội vàng cất thanh kiếm còn đang cầm trên tay. Hắn mặc kệ bàn tay khổng lồ còn đang úp xuông đầu kia, bả vai khẽ lắc lập tức huyễn hóa ra hơn mười ảo ảnh giống hệt nhau rồi nhắm ra bốn phương tám hướng mà bắn đi.
Nhưng tia chớp đang kéo theo những tiếng nổ ầm ầm kia dường như là một con vật sống vậy. Nó cũng nhanh chóng tự tách ra, hóa thành một lượng những tia chớp không sai biệt với số lượng ảo ảnh rồi lập tức bám sát theo.
Lúc này, Bảo Hoa ở phía bên kia quát khẽ. Trong bàn tay của nàng hiện lên một làn sáng màu vàng quay tít, trong tức thì chiếc Thổ Hoàng Đinh liền hóa lớn đến cả ngàn trượng rồi hiên ngang lao đến bàn tay đang từ trên không chụp đến.
Còn năm móng vuốt sắc bén của cái bàn tay kia đột nhiên thu lại, hóa thành năm lưỡi đao khổng lồ màu xanh mạnh mẽ chém xuống. Dường nó nó chẳng hề e dè với cai đinh ở dưới chút nào.
Một trận nổ khủng khiếp dấy lên làm cho trời long đất lở. Cái đinh cùng với năm lưỡi đao vừa tiếp xúc đã bộc phát ra anh sáng vàng và xanh cực kỳ chói mắt. Trong lúc nhất thời cả hai phe giằng co qua lại, không bên nào hơn bên nào.
Còn phía bên này, những tia chớp màu xám trắng cứ như những con ròi chui vào xương chân của Hàn Lập, bám riết không rời những đạo ảo ảnh do Hàn Lập biến hóa thành. Có vẻ như không giết được đối thủ thì chúng sẽ không chịu quay về vậy.
“Chỉ là Sát Lôi thôi! Ngươi nghĩ là Hàn Mỗ không đối phó nổi sao?” Cả hơn mười cái ảo ảnh đồng loạt cất lên giọng nói giận dữ của Hàn Lập.
Hòa theo tiếng nói là hơn mười con rắn được tạo bởi những sợi chớp điện màu vàng rực từ trong tay của những cái ảo ảnh bắn ra chạm vào những tia sét màu xám trắng, sau đó liền nổ tung mà biến mất hút.
Những tia chớp màu xám trắng chỉ hơi ảm đạm đi so với ban đầu, còn lại thì chúng vẫn chẳng hao tổn chút nào rồi vẫn lao về những ảo ảnh do Hàn Lập biến hóa thành.
Ầm ầm ầm.
Những cái ảo ảnh khi bị các tia chớp xám chạm vào liền nổ tung hóa thành vô số ký hiệu màu vàng đan xen vào những sợi điện xám, trong lúc nhất thời không sao phân ra cao thấp.
Nhưng chỉ có duy nhất một cái ảo ảnh là hơi ngưng lại rối hiện ra thân thể của Hàn Lập. Hắn hét lớn, toàn thân tỏa ra hào quang tím vàng chói lóa rồi hùng hổ đấm một đấm vào vệt chớp điện xám phía trước.
Tức thì từ chỗ tia chớp nổ vang một tiếng trầm đục đinh tai nhức óc, trong nháy mắt nó và nắm đấm đã va chạm với nhau.
Ban đầu cứ tưởng là tia chớp kia khó chơi lắm, ai ngờ khi nó vừa mới chạm phải nắm đấm thì đã lập tức giống như gặp phải thứ khắc tinh mà vỡ vụn ra, sau đó bị thôn tính sạch sẽ trong làn ánh sáng trắng lòa.
Mà ánh hào quang màu tím vàng trên cơ thể của Hàn Lập cũng ảm đạm đi gần nửa sau khi tung ta một đòn vừa rồi.
Rõ ràng là đòn đánh vừa nãy của hắn mang theo uy năng vô cùng lớn, mới chỉ một chiêu thôi mà đã khiến cho chân nguyên trong cơ thể hao tổn khá nhiều rồi.