Chương 569: Lục Đạo truyền nhân

Lục Đạo truyền nhân

Trải qua chuyện này Hàn Lập cũng biết được đối phương tuyệt đối không phải là một tu sĩ bình thường, cũng không có tâm tình mà dây dưa với bóng trắng kia nữa, lập tức thúc dục Phệ Kim Trùng hóa thành cự mâu dễ dàng hạ sát đối phương.

Như vậy hắn mới có thể toàn tâm mà ứng phó với tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ kia.

Quay đầu nhìn vào tình hình bên trong sơn cốc.

Hàn Lập nhìn thấy nơi bố trí pháp trận đã bị một đoàn âm khí bao phủ khiến cho tối đen như mực, ngay cả giọt nước cũng không lọt. Phỏng chừng Hoàn hồn thuật của Nguyên Dao cũng đã đến thời khắc mấu chốt. Bây giờ nếu bị người khác quấy rầy sợ rằng Nghiên Lệ không những không cách nào cứu sống được, mà thậm chí nữ tử kia cũng bị công pháp phản phệ, bị thương không nhẹ.

Hàn Lập nhíu nhíu mày, quay đầu trầm ngâm một chút.

Tuy không biết thanh niên kia là thần thánh phương nào, nhưng thần thức cường đại như vậy, điều này khiến cho hắn không dám xem nhẹ chút nào.

Đương nhiên, hắn cũng không quá kinh hãi.

Hắn tự tin lấy pháp bảo và thần thông của mình, trong tu sĩ Kết Đan Kỳ không có người có thể tạo thành uy hiếp với hắn.

Hắn đang tự nghĩ có nên chủ động ra ngoài đuổi người này đi hay không.

Dù sao thoạt nhìn đối phương có chút khó giải quyết, vạn nhất cùng với các tu sĩ khác liên thủ lại thì quả thực là một phiền toái không nhỏ chút nào.

Ngay khi Hàn Lập còn đang do dự bổng nhiên cảm ứng được điều gì khiến cho săc mặt khẽ biến, đồng tử bắt đầu co rút lại.

Nam tử kia lại mang theo thiếu nữ tuyệt sắc rời khỏi thú xa, hướng đến nơi này bay lại.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, hai tay vừa nhấc lên liền thả ra mười mấy khôi lỗi cự viên, phòng ngừa có kẻ khác đột nhập. Sau đó không chút chần chờ liền giẫm chân hóa thành một đạo cầu vồng phá không bay về phía nam nữ kia.

Với cấp bậc của bọn họ mà giao tranh rất có thể ảnh hưởng đến Nguyên Dao đang thi thuật bên trong. Mà thoạt nhìn đối phương lại không hề yếu kém, phỏng chừng trong nháy mắt không cách nào giải quyết được đối phương, chỉ có thể đem bọn họ ngăn cản ở xa xa.

Đối phương cũng không giống như dang toàn lực phi độn, tốc độ cũng không tính là nhanh.

Cho nên chỉ lát sau, Hàn Lập ở bên ngoài tiểu đảo đã gặp đối phương.

Từ lúc bắt đầu hộ pháp thì Hàn Lập đã đem tướng mạo của mình biến đổi một chút. Bởi vậy hắn cũng không sợ đối phương nhận ra hắn là người đoạt được Hư Thiên Đỉnh.

Hai bên cách nhau hơn trăm trượng, Hàn Lập lạnh lùng nhìn đôi nam nữ trước mắt, mặt không chút thay đổi.

Sau khi đánh giá một lúc, trong mắt Hàn Lập hiện ra một tia kinh ngạc.

Nam tử kia mặc dù trên trán có kim quang rất thu hút nhưng nhiều lắm cũng chỉ là do tu luyện công pháp đặc thù mà tạo nên. Còn nữ tử thì tư sắc quá mức kinh người, thậm chí khiến ta người ta không hề có ý niệm khinh nhờn trong đầu. Làm cho Hàn Lập không khỏi nhìn vào hai mắt nữ tử này.

Kết quả không biết vì sao, trong lòng Hàn Lập bổng nhiên xuất hiện một cảm giác quen thuộc với nữ tử này, đặ biệt là đôi mắt trong suốt kia, dường như đã từng nhìn thấy qua nơi nào đó.

Chẳng qua Hàn Lập lại tin rằng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu nữ tuyệt sắc này.

Bằng không với dung mạo hơn người của thiếu nữ này, không có khả năng hắn không có ấn tượng sâu được.

Lúc này nam tử và thiếu nữ tuyệt sắc ở đối diện cũng đang đánh giá Hàn Lập.

“Không biết được quý tính của đạo hữu là gì? Tại nơi đây thi triển mật thuật nghịch thiên là đồng bạn của các hạ sao?” Ôn Thiên Nhân chắp hai tay ở sau lưng, sau khi trên mặt hiện ra một tia dị sắc, liền mỉm cười mở miệng nói.

Hàn Lập nghe vậy trong lòng liền rùng mình.

Đối phương có thể tự tin mà khẳng định căn nguyên của thiên tượng, xem ra nam tử này lợi hại hơn hắn suy nghĩ nhiều.

“Tại hạ tên là gì cũng không quan trọng. Tại hạ đang muốn khuyên hai vị đạp hữu nên quay đầu lại, nếu đã biết được thiên tượng này không phải là dấu hiệu của bảo vật xuất thế, nhị vị cần gì phải đi đến nơi đây?” Mặt Hàn Lập không thay đổi nói.

Nam tử vừa nghe xong lời này sắc mặt lập tức trầm xuống, trong mắt hiện ra một tia lãnh ý.

“Ta đến đây không phải là vì thiên tượng mà là vì đạo hữu mà đến!” Hắn thản nhiên nói.

“Vì ta?” Hàn Lập nhướng mày, lời nói này có chút ngoài ý muốn.

“Không sai! Nếu các hạ không muốn cho ta biết tên, ta cũng không có ép buộc. Bất quá các tu sĩ trong các môn phái thì Ôn mỗ cũng biết được một hai… Nhưng tướng mạo của đạo hữu lại rất xa lạ, xem ra các hạ là một tán tu. Nếu như vậy, Ôn mỗ cũng cấp cho ngươi và đồng bạn trong tiểu cốc hai cái lựa chọn. Một là gia nhập bổn minh, làm Chấp Pháp Sứ của Thần Cưu Đường ta. Từ nay về sau nghe lệnh từ ta. Hai là Ôn mỗ phải ra tay, tại nơi đây chính là mồ chôn của ngươi” Khuôn mặt nho nhã của Ôn Thiên Nhân lộ ra vài phần sát khí, lạnh như băng nói.

“Nghe mệnh lệnh từ ngươi? Bổn minh? Ngươi là người của Nghịch Tinh Minh?” Hàn Lập vừa nghe xong lời này đầu tiên là ngẩn người, sau đó nghi hoặc liếc mắt dò xét nam tử này một cái.

“Ôn công tử là cao đồ của Nghịch Tinh Minh Lục Đạo Cực Thánh tiền bối. Đạo hữu nên quy thuận đi, cũng không tính là làm nhục gì, hơn nữa với tu vi của đạo hữu khẳng định ở trong minh sẽ được trọng dụng” Thiếu nữ tuyệt sắc ở một bên đột nhiên ở miệng không nóng không lạnh, nói rõ ra thân phận của nam tử.

“Lục Đạo Truyền Nhân?” Thần sắc của Hàn Lập có chút biến sắc.

Hắn mặc dù đoán lai lịch của nam tử này tuyệt đối không nhỏ, nhưng cũng không nghĩ lại dọa người như vậy.

Ôn Thiên Nhân kia thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt của Hàn Lập, mặc dù ánh mắt không chút thay đổi nhưng trong đó lại lộ ra một tia ngạo nghễ.

Hắn thích nhìn thấy sự kinh sợ của các tu sĩ xa lạ sau khi biết được thân phận thật sự của hắn, cũng không cảm thấy trợ giúp cho Lục Đạo Truyền Nhân là điều gì không thể.

Dù sao thân phận cũng là một bộ phận của thực lực cá nhân.

Nhưng tâm tình khoái trá của Ôn Thiên Nhân chỉ duy trì trong chốc lát, bởi vì ánh mắt của Hàn Lập rất nhanh được thay bằng vẻ cười lạnh.

“Thì ra là thiếu chủ của Nghịch Tinh Minh đến, tại hạ thật sự là thất kính. Chẳng qua tại hạ không có ý tứ sẽ phải gia nhập quý minh. Cũng không muốn chết ở nơi này, ngược lại, tại hạ có một cái đề nghị khác. Không bằng ngược lại, tánh mạng của Ôn Thiếu Chủ giao cho tại hạ đi?” Hàn Lập dùng khẩu khí trào phúng nói.

Nhìn khí thế hung hăng của đối phương, hắn rất rõ ràng việc này không cách nào hòa giải được nữa rồi.

Hơn nữa ngay từ đầu hắn đã cảm nhận được trên người vị Lục Đạo Truyền Nhân này phát ra sát khí nhè nhẹ. Mặc dù không biết vì sao như vậy. Nhưng nếu đáp ứng quy thuận đối phương sợ rằng vị Thiếu chủ này vẫn muốn ra tay giết hắn.

Một khi đã như vậy, Hàn Lập cũng lộ mặt ra, không hề nể mặt đối phương. Người khác e ngại thế lực to lớn của Nghịch Tinh Minh còn hắn thì không.

Dù sao hắn là người có được Hư Thiên Đỉnh, bản thân cũng đã bị tất cả các thế lực khác đuổi giết.

“Tốt! Tốt lắm!”

Lúc này Ôn Thiên Nhân giận dữ đến nỗi phải cười rộ lên, nhìn chằm chằm vào Hàn Lập mà phun ra mấy chử “Tốt tốt”, hàn quang trong mắt hắn đại thịnh.

Nhưng trong nháy mắt ngay khi chử “Tốt” cuối cùng được nói ra khỏi miệng, hắn đột nhiên phóng ra một đạo lam quang.

Lam quang này vừa thoát ra khỏi miệng, trong nháy mắt liền bắn ra tinh quang chói mắt. Sau đó “Vù” một tiếng biến mất không thấy bóng dáng.

Nhìn thấy một màn quen thuộc này, vẻ âm lệ trên mặt Hàn Lập chợt lóe lên, không cần suy nghĩ vung tay lên. Ngọc Như Ý được cầm trong tay sớm đã xuất ra hào quang, quang tráo hai màu đỏ vàng liền xuất hiện trên người.

Một khắc sau, lam quang đột nhiên xuất hiện trước người của Hàn Lập, bắn nhanh lên trên màn hào quang, phát ra âm thanh nặng nề.

Sắc mặt của Hàn Lập hơi đổi, sau đó cả người quang theo quang tráo bị đánh bay ra xa mấy trượng.

Lúc này hắn mới nhìn rõ lam quang kia chính là một thanh tiêm trùy kỳ lạ, hàn quang lập lòe trên đó, phù văn quấn quanh, còn phát ra âm thanh “lộp bộp” quái dị.

Hàn Lập không suy nghĩ huy động mười ngón tay, mười đạo kiếm khí màu xanh từ trong tay bắn ra. Đánh lên trên lam quang. Đem lam quang đánh bay ra.

Tiếp theo hắn không chần chờ chút nào, bàn tay vỗ nhẹ lên Túi trữ vật một cái, năm cái vòng đồng từ trong một tiếng thanh minh xuất hiện trong tay hắn, bắn ra hàn quang mờ nhạt. Đồng thời Hàn Lập vung ống tay áo lên, hơn hai mươi thanh phi kiếm bay ra, hướng đến đối diện vọt đi.

Nhìn thấy một kích của chính mình không có hiệu quả, Ôn Thiên Nhân cũng không có lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, ngược lại không chút hoang mang hợp hai tay lại. Lúc này trong tay hắn đã xuất hiện một cái tiểu phiên.

Tiểu phiên này dài khoảng ba bốn tấc, tử quang lập lòe, linh khí bức người.

Lúc này hắn nhìn thấy các phi kiếm ở phía đối diện bay đến, rốt cục cũng có chút động dung nhẹ “ồ” một tiếng, không dám chậm trễ vội vàng huy động tiểu phiên trong tay. Vô số đám tử sắc vân vụ từ trong đó xuất ra, cẩn thận đem hắn bao phủ vào bên trong, thân hình bắt đầu ẩn dấu đi.

Hàn Lập ở đối diện đang muốn xuất ra Ngũ Hành Hoàn, trong mắt xuất hiện một tia đáng tiếc, nhưng sau đó không do dự đem Ngũ Hành Hoàn hợp lại tạo thành một cự hoàn. Bảo vệ bên ngoài cơ thể, lúc này hai tay hắn rất nhanh bắt một pháp quyết. hướng đến Thanh Trúc Phong Vân Kiếm được bắn đi kia thi triển ra thần thông “Kiếm Ảnh Phân Quang Thuật”.

Nhất thời hai mươi bốn thanh phi kiếm màu xanh kia sau khi chớp lên một cái liền hóa thành chín mươi sáu đạo thanh quang. Rợp trời rợp đất hướng đến tử sắc vân đoàn bay đến.

Thiếu nữ tuyệt sắc kia đã lui về phía sau hơn trăm trượng nhìn thấy một màn kinh người này không khỏi hoa dung thất sắc. Nét mặt xuất hiện vẻ khó có thể tin được nhưng lại hiện lên một sự phức tạo không nói nên lời.

Thanh quang giống như vô số cự phong bắt đầu bay quanh tử sắc vân đoàn, chỉ trong chốt lát công phu liền đem tử sắc vân đoàn xuyên thủng qua mấy trăm làn nhưng trong tử sắc vân đoàn kia dường như không hề có người nào, một chút phảng ứng cũng không hề có.

Nhiều phi kiếm như vậy khuyên qua tử sắc vân đoàn giống như là xuyên qua đang khoảng không bình thường.

Hàn Lập nhìn thấy như vậy không khỏi nhíu mày một cái, sắc mặt càng thêm âm lệ.

Tuy biết được không thể có khả năng thu thập được đối phương đơn giản như vậy, nhưng vị Lục Đạo Truyền Nhân này tựa hồ khó chơi hơn phỏng đoán.

Nghĩ như vậy, Hàn Lập hướng đến phi kiếm ở phía xa điểm nhanh hai cái, nhất thời từ trong phi kiếm phát ra âm thanh xé gió, sau khi xoay quanh tử quang một cái liền hợp lại thành hai thanh cự kiếm. Sau đó lấy khí thế thái sơn áp đỉnh công kích đến.

Đồng thời tay của Hàn Lập cũng hướng đến Túi linh thú ở bên hông vỗ một cái.

Phàm Nhân Tu Tiên

Phàm Nhân Tu Tiên

Score 7.9
Status: Completed Author:
Phàm Nhân Tu Tiên Câu truyện kể về một nam nhân tên Hàn Lập sinh ra tại một vùng quê nghèo từ nhỏ Hàn Lập đã sống trong hoàn cảnh thiếu thốn mọi thứ cậu luôn khao khát thay đổi cuộc sống, ngắm bầu trời rộng lớn ngoài kia.Năm 10 tuổi Hàn Lập đã tạm biệt gia đình tham gia tuyển chọn đệ tự ngoại môn của Thất Huyền môn, tai đây hắn được sư phụ hắn dạy cho kỹ năng trồng dược liệu. Vô tình trong một buổi đêm khuya hắn nhặt được một lọ nước thần bí, lọ nước thần bí này chính là bước đệm hỗ trợ cho hắn trên con đường tu luyện sau này. Vô tình hắn phát hiện sư phụ hắn mệnh sắp tận, sư phụ hắn muốn đoạt xá hắn, bằng sự thông minh nhanh trí của mình Hàn Lập đã thoát giết chết sư phụ và tìm được quyển Trường Xuân Công, môn pháp cấp thấp để Hàn Lập bược vào quá trình tu tiên sau này.Sau khi tu luyện Trường Xuân Công Hàn Lập đã đến tông phái tu tiên để bắt đầu trên con đường bất tử của mình, trên đường hắn phải 2 tu tiên giả của một nhà phú hào truy sát, sau khi giết chết 2 kẻ đấy hắn đã nhặt được lệnh bài giới thiệu của Hoàng Phong Cốc. Tại Hoàng Phong Cốc hắn mới phát hiện ra bản thân minh không có thiên phú tu luyện, linh căn, hậu thuẫn thì không có nhưng hắn không chịu quyết định số phận của mình hắn đã sử dụng lệnh bài giới thiệu đến tiến vào Hoàng Phong Cốc để bắt đầu con đường con đường tu tiên thay đổi số phận của mình.- Tags: pham nhan tu tien prc full, truyen tien hiep

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset