Dung nham quanh miệng núi lửa nhiều hơn tưởng tượng rất nhiều, nhưng không hiểu vì sao không đỏ lửa mà đen kịt. Trong vòng mười dặm tuyệt không có bóng cây, nhưng lại có một loài vật to lớn nám đen thong dong lườn lờ quanh đó, trông giống như heo mà lại chẳng phải heo. Nàng dừng lại, nhìn chằm chằm con thú lớn kỳ dị, nó rất to, tuyệt không phải vì nàng hoa mắt hay ảo giác mà nhầm lẫn. Nhìn kỹ hơn, càng gần đỉnh núi càng có nhiều loài thú ấy, tính ra phải hơn chục con.
Đấy là loài quái vật gì?
Nàng gọi một hồn quỷ trong quạt quỷ, sai nó lao về phía con vật. Quỷ ảnh màu đen dật dờ kéo theo những sợi hàn khí, lững lờ đổ về phía quái thú, chỉ thấy con thú lười biếng nhúc nhích thân hình, hồn quỷ liền tan biến trong chớp mắt. Nàng giật mình, chỉ khi gặp phải dương khi cực kỳ mạnh mẽ, lệ quỷ âm hàn mới tan biến nhanh như vậy. Loài quái thú này sống cạnh hoả sơn, không sợ dung nham, có thể mang dương khí cực mạnh, là khắc tinh trời sinh của quạt quỷ.
Cũng chính vào lúc con thú ngẩng đầu lên, nàng trông thấy dưới cổ nó có ánh sáng lấp lánh. Đốm sáng rực rỡ dưới bóng hoàng hôn, tia sáng bắn ra xa mấy trượng. Mắt nàng loé lên, lẽ nào vật dưới cổ con thú này là Cực Nhật Châu trong truyền thuyết?
Nảy sinh nghi ngờ, nàng lập tức vung quạt quỷ, mười mấy lệ quỷ xông ra, bọc lấy con thú ở gần nhất. Quái thú ngửa mặt gầm lên, quỷ ảnh tức thì tan quá nửa, quỷ khí còn sót lại phát tán ánh xanh chói mắt, vây lấy con vật, những đầu lâu đen lơ lửng phun ra từng luồng sương máu. Nàng đứng từ xa nhìn con thú điên cuồng vẫy vùng nhưng không hề suy yếu, quỷ ảnh lại không ngừng tan biến. Nếu thứ bị quỷ ảnh bao vây là người thù dù là mười mấy kẻ cũng đã sớm thành đống xương khô.
Thấy tình thế không ổn, nàng vung tay, ba đốm sáng bắn về phía quái thú, hàn quang bộc phát, con thú đột ngột nổ tung, thân xác tung toé khắp trời, chớp mắt bị quỷ ảnh tàn dư dọn sạch.
Cô Quang thở phào, vật làm nổ tung quái thú là một thứ cực hàn do nàng dùng xương cốt âm thi luyện thành, tên gọi là Thiên Lăng Tiễn. Tiễn này chí hàn chí hung, một khi bắn ra sẽ lập tức phát nổ, tuyệt diệt đến từng con sâu cái kiến trong vòng mấy trượng, người và vật trong vòng mười trượng quanh đó sẽ ác tật. Thứ tàn độc như vậy mà lại được nàng đặt cho cái tên đến là đường hoàng, từ lúc luyện thành đến nay vẫn chưa từng dùng.
Ba mũi Thiên Lăng Tiễn bắn vào con quái thú mà chỉ cò thể làm nổ tung nó, còn mầm ác tật lại bị dương khí gột rửa sạch sẽ trong chớp mắt. Cô Quang nhìn những con vật khác xung quanh đó, rùng mình, hột nhiên cảm thấy năng lực của mình thật nhỏ bé.
Trên mặt đất ngoằn ngoèo những dòng dung nham có một mảnh gì đó lấp lánh, Cô quang vẫy tay, quỷ ánh mang vật ấy bay về phía nàng, rơi trên quạt quỷ.
Đó là một mảnh vỡ trong suốt và ngời sáng, ngả vàng như ánh đèn, toả ra hào quang rực rỡ.
Nhưng ánh sáng đó không hề khiến nàng khó chịu, ấy không phải là dương khí mãnh liệt của nắng, cũng không phải âm khí mạnh mẽ của ánh trăng, đó là một loại ánh sáng tự nhiên êm dịu và bình tĩnh.
Thậm chí, còn có một làn hơi mát rượi.
Vật này khiến người ta cảm thấy mát mẻ ngay cả khi đứng cạnh dung nham, nàng chợt hiểu loài quái thú kia chính vì có mảnh tinh thạch này mà không sợ nóng, nhưng đây chỉ là một mảnh vỡ, không phải tinh thạch hoàn chỉnh.
Vật này vào đêm có thể thực sự phát sáng như mặt trời ư? Nàng nhìn mảnh vỡ trên quạt quỷ, có được nó cũng không lấy gì làm vui sướng, ánh nắng mặt trời… có lẽ cũng không tốt đẹp như nàng tưởng.
Có lẽ cũng chẳng quan trọng đến vậy.Nàng khẽ chạm vào mảnh vỡ, mát rượi, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, yêu thích, nhưng cái giá phải trả là một sinh mạng. Lẽ ra nàng phải thích nó hơn mới đúng, nhưng không hiểu sao, nàng cảm thấy thứ này cũng chẳng có gì quý giá, không có cũng không sao.
Vì hiện tại nàng không thấy thiếu thốn gì, cũng không cô đơn hay buồn chán.
Trông về phía sau, Nhậm Hoài Tô vẫn chưa tìm tới, y đi đâu mất rồi nhỉ? Đột nhiên hơi bực mình, nàng chạy thẳng về gian lều đá đáng ghét, nhìn quanh quất, Nhậm Hoài Tô vẫn chẳng ở đây. Nàng thừ người ra một lúc, bỗng lại nghĩ hay là tên đần ngoan cố khó bảo này đã lẩn vào đâu đó xẻo thịt mình nấu cho nàng ăn rồi?
Ngay lúc ấy, trong gió thổi đến mùi thịt sực nức, mắt nàng lập tức sáng rỡ, “Nhậm Hoài Tô! Ngươi ra đây!”
Nhậm Hoài Tô chậm rãi bước tới từ phía xa, tay xách một cái túi vải thô bọc rất cẩn thận, bên trong rõ ràng là một cái niêu hầm. Nàng vui thầm, tiện tay vứt mảnh vỡ vừa nhặt được đi, trừng mắt nhìn y, “Đi đâu mà cả buổi không về vậy?”
Nhậm Hoài Tô mở túi vải ram quả nhiên là một niêu đầy thịt bò hầm nóng hổi. Nàng mở cờ trong bụng, đón lấy cái nồi ăn ngày, gương mặt lại lạnh lùng, “Ngươi nấu à?”
“Cách đây năm mươi dặm có một tửu lâu.” Y ôn hoà đáp.
Thì ra hai canh giờ qua y phải chạy trăm dặm cả đi cả về, nàng nhìn y xem thường, chạy chậm thật, uổng cho võ công tốt như thế. Trong lúc nàng ăn thịt, y nhanh chóng để ý thấy mảnh vỡ trên mặt đất, “Đây là…”
Nàng thờ ơ chỉ về miệng núi lửa, lúng búng trong miệng, “Trên núi bên ấy có nhiều quái vật tinh hạch.”
Nhậm Hoài Tô nhặt mảnh vỡ lên, soi xét kỹ lưỡng, “Vật này ẩn chứa linh quang, địa khí sâu dài, tuyệt không phải vật tầm thường.”
“Ta cần gì biết nó có phải là vật tầm thường hay không, Nhậm Hoài Tô, đấy có phải là Cực Nhật Châu không?” Nàng sốt ruột hỏi.
Nhậm Hoài Tô nhặt mảnh vỡ lên, soi xét kỹ lưỡng, “Vật này ẩn chứa linh quang, địa khí sâu dài, tuyệt không phải vật tầm thường.”
“Ta cần gì biết nó có phải là vật tầm thường hay không, Nhậm Hoài Tô, đấy có phải là Cực Nhật Châu không?” Nàng sốt ruột hỏi.
“Đây có thể là nguyên liệu để luyện thành Cực Nhật Châu.” Y dáp, “Vật này nếu có thể nấu chảy vài mảnh trong lò luyện đan, luyện thành một loại dạ minh châu chiếu sáng trong đêm cũng không phải là sự lạ.”
“Đây có thể là nguyên liệu để luyện thành Cực Nhật Châu.” Y dáp, “Vật này nếu có thể nấu chảy vài mảnh trong lò luyện đan, luyện thành một loai6 dạ minh châu chiếu sáng trong đêm cũng không phải là sự lạ.”
Nàng đã ăn hết nửa niêu, dùng những ngón tay thon dài xinh đẹp nhón một miếng thịt thong thả nhai, thư thái ngồi trên hai cái ghế đá Nhậm Hòai Tô bày trong lều, lạnh lùng đáp, “Con quái ấy vô cùng lợi hại, trời sinh là khắc tinh của lệ quỷ, ta phải dùng ba mũi Thiên Lăng Tiễn mới xử lý xong, nhưng ta chỉ mang có ba mũi Thiên Lăng Tiễn trên người thôi.”
Ý nàng là lại bảo y đi sát sinh. Nhậm Hoài Tô hơi cụp mắt, “Cô nương…”
“Công tử…” Nàng dài giọng.
Y khựng lại, sửa thành giọng ôn hoà hơn, “Cô Quang, trời sinh vạn vật, sinh tử tất có lý lẽ, nếu cô muốn thứ tinh thạch ấy, ta có thể tìm xác thú bệnh chết, cô chỉ cần đợi vài hôm…”
“Giả dối!” Nàng lạnh lùng ngắt lời,”Ta sát sinh ngươi chằng để ý, lại chỉ quan tâm xem có phải chính mình động thủ hay không! Khắp thiên hạ chẳng thấy tên hoà thượng nào xảo trá như ngươi. Lại nói, mười mấy ngày trước bên bờ hồ, không phải ngươi đã giết một con mãng xà sao? Lẽ nào mãng xà không phải thứ trời sinh, bị ngươi giết là đáng đời? Đã giết rồi con vờ vịt, người không nhảm à?”
Nàng chỉ thuận miệng, huống chi đều là nói thật, chẳng có lời nào đổ oan, nên chỉ hừng hờ nhìn y. Nhưng Nhậm Hoài Tô lại cau mày, chừng như nghĩ ngợi rất lâu, một lúc sau mới lên tiếng hỏi, “Ta… đã giết một con mãng xà?”
Kỳ lạ, lẽ nào qua một đêm y đã quên tiệt? “Đương nhiên là ngươi giết, ngươi quên rồi sao? Hôm ấy ở trong cái hồ trên núi gì ấy nhỉ, có một con mãng xà mọc ra chín cái đầu, ngươi vung tay giết rất dứt khoát, xắn thành mấy chục mảnh.”
Mặt y tái nhợt, nhưng không hỏi nữa, chỉ nhắm nghiền hai mắt.
Y thường có nét mặt đó, nàng phe phẩy quạt, lẽ nào kẻ này đầu óc không được tốt, bị mất trí nhớ ngắn hạn? “Này? Ngươi không nhớ thật à?”
Hoài Tô không trả lời, trong gió thoảng lại mùi tanh. Hai người đồng thời ngoảnh đầu, không biết tự khi nào quanh gian lều đá lập loè những đốm sáng lạnh lẽo, một vài tấm lưng chuyển động sau mỏm đá, thở phì phò. Bất tri bất giác họ đã bị bầy quái thú bao vây.
“Quái nhỉ, lẽ nào loài súc sinh này còn biết báo thù cho đồng bọn?”Nàng thực sự lấy làm lạ, vừa nãy nàng giết con thú kia, những con quái thú khác dường như không hề kinh động, không hiểu bầy đông thế này sao lại đi theo.
“Chúng tới vì vật này.” Y nhón lấy mảnh vỡ trong suốt, mảnh tinh thạch không chỉ phát quang trong bóng tối, còn lờ mờ toả ra những sợi khi1nom như khói, luồng khí dần tan biến, mảnh vỡ cũng theo đó mà từ từ trở lên nhẵn nhụi, rõ ràng đang dần dần bốc hơi. Cô Quang ghé lại gần ngửi thử, chỉ ngửi thấy mùi hương thanh tân không phải do hoa do cỏ trên người Nhậm Hoài Tô, chẳng phân biệt được thêm gì khác, “Vật này có mùi không?”
“Có một chút…” Y trầm ngâm đáp, “Mùi thức ăn.”
“Mùi thức ăn?” Mắt nàng trợn to, “Mùi thịt?” Nói đến thức ăn, nàng chỉ có thể nghĩ đến thịt.
Y lắc đầu, ngữ điệu an tĩnh mà kiên quyết, “Mùi thức ăn.”
Nàng ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu, bấy giờ những con quái thu1ruc5 rịch xung quanh đã bò lên mặt phẳng họ dựng lều, phát ra những tiếng gầm rít dị hợm, dấn từng bước về phía Nhậm Hoài Tô.Nhậm Hoài Tô đặt mảnh vỡ xuống đất, một con quái thú bước tới, thè lưỡi liếm ngang, quả nhiên cuộn mảnh vỡ vào trong miệng bắt đầu nhai. Mấy con quái thú khác ngước lên, những đôi mắt lập loè hau háu nhìn Nhậm Hoài Tô và Cô Quang, nàng kêu lên, “Không phải chúng cho chúng ta cũng là…”
“Chỉ sợ là vậy, ta và cô đều từng chạm vào mảnh vỡ ấy, đều nhuốm phải mùi đó.” Nhậm Hoài Tô vung tay áo chắn nàng ở sau lưng, “Ta nghĩ tinh thạch đó không phải là do chúng tự sinh ra, mà là vì chúng đã ăn một loại thức ăn nào đó, rồi ngưng kết thành tinh thể ở ngực, phàm những vật dính phải mùi này, chỉ sợ đều bị cho là thức ăn.”
“Chết tiệt!” Đêm đã xuống, nàng vung quạt, vô số bóng quỷ lập tức tuôn ra, bao trùm năm con quái thú gần nhất, nàng cất giọng lạnh lùng “Nhậm Hoài Tô, ta đã bắn hết Thiên Lăng Tiễn, bầy quái này độ bốn năm chục con, ngươi muốn giết thì giết, không thì thôi, ta mặc ngươi.”
Bỗng trông thấy Nhậm Hoài Tô tịnh chỉ phóng ra kiếm khí, vài con quái thú bổ về phía y, loài này sống kề nham thạch, hơi thở phun ra nóng chảy dị thường, không thua gì lửa, kiếm khí của Nhậm Hoài Tô bắn ra loé lên một vệt sáng trắng, ba con quái thú bị y chém đứt ngang lưng, giữa ây không tối mịt bùng lên một luồng sương đỏ.
Nàng hơi sững người trong thoáng chốc, quỷ ảnh trong tay được sự hiệp trợ của hơi tanh, uy lực tăng mạnh, Nhậm Hoài Tô khép hờ mắt, tay áo vung lên, mấy chục vệt sáng vút qua, khiếm khí đan nhau dày đặc, bốn mươi mấy con quái thú tức thời nát bấy, xác trải đầy mặt đất.
Máu… trườn thành những hình thù ngoằn ngoèo trên mặt nham thạch đen đúa.
Chảy tới trước mũi giày nàng.
Nàng nheo mắt nhìn Nhậm Hoài Tô.
Giết người nàng không quan tâm.
Giết thú nàng càng mặc.
Nhưng nàng vốn ngỡ mình hiểu con người ấy, đến bây giờ lại cảm thấy bị đả kích.
Nhậm Hoài Tô vẫn đang nhắm mắt.
Máu trên đất vẫn chảy, từng chút một, loang khắp đế giày nàng.
“Này, sát sinh rồi nhắm mắt không thừa nhận có phải không? Hay ngươi định quên đi, để lần sau còn đạo mạo nghiêm trang giáo huấn ta không được sát sinh?” Nàng thu hồi bóng quỷ, “Lừa mình dối người!”
Nhậm Hoài Tô liếc mắt, nàng cảm thấy như có mũi kiếm sắc bén lướt qua, y giũ tay áo, xoay nửa người, nhìn về phía mắt đất trải dày xác chết.
Cái xoay người cô tịch và lạnh lẽo, bóng lưng Nhậm Hoài Tô hốt nhiên trở nên rộng dài và gầy quắt, nảy sinh một loại ảo giác quỷ dị. Vai y rộng tựa thế trần, thân y xanh xao gầy guộc, hệt một khung xương xinh đẹp câm vắng và già nua.
Cái xoay người cô tịch và lạnh lẽo, bóng lưng Nhậm Hoài Tô hốt nhiên trở nên rộng dài và gầy quắt, nảy sinh một loại ảo giác quỷ dị. Vai y rộng tựa thế trần, thân y xanh xao gầy guộc, hệt một khung xương xinh đẹ câm vắng và già nua.
“Nếu không vì cô, ta phải giết ư?”
Một câu nói nặng nề trầm thấp.
Nàng chưa từng nghe thấy âm điệu như vậy phát ra từ Nhậm Hoài Tô, giọng y vốn ôn hoà điềm tĩnh, không chói gắt cũng khó nhập tâm, lúc không muốn nghe y nói một trăm câu nàng không nghe được một, nhưng câu nói này, dù y có cách xa đến mấy, thốt lên bằng âm thanh hư vô đến mấy, nàng vẫn nghe rành rành.
Nghe và nghẹn lời.
Lần đầu tiên nàng im lặng.
Còn y cúi người, khom lưng chậm rãi nhặt lên từ lớp máu thịt một mảnh tinh thạch… Rồi lại một mảnh tinh thạch.
Nàng đờ đẫn nhìn y, thấy những ngón tay trắng ngần của y đã nhuốm đỏ, y nhặt đầy một bàn tay, năm ngón siết chặt, tinh thạch bị bóp nát, lập tức bùng lên ánh sáng, y dùng chân khí chí dương ép mớ mảnh vụn tan chảy, chỉ thấy khói bay mịt mù, những mảnh vỡ tinh thạch cứa nát bàn tay, tay y đầy máu, nhưng y tuyệt nhiên hững hờ. Sau một nén hương, một viên tinh châu tròn trịa long lanh, sáng trong và êm dịu hơn cả ánh trăng hiện ra trong lòng bàn tay, y nâng nó lên, bước từng bước về phía nàng.
Nàng đờ đẫn đứng yên.
Y nâng viên tinh châu đến trước mặt nàng, khoé một nhếch khẽ, bỗng nhiên hơi cúi người, tư thế tựa như đang cung kính dâng hiến.
Vì sao… Khi y khom lưng, thứ mà nàng cảm thấy được là một loại hàn ý rét giá, mà không phải là sự vui mừng khi được coi như chủ quân? Nàng nhận viên tinh châu cho vào ngực áo, không cần nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là Cực Nhật Châu trong truyền thuyết.
Khi nàng nhận lấy viên tinh châu, Nhậm Hoài Tô cũng đứng thẳng người, y kề sát nàng, sát đến mức nàng muốn lùi lại, nhưng nàng không lùi, chỉ lạnh lẽo trừng y một cái.
Y lại im lìm nhếch khoé môi, nở một nụ cười không rõ ý tứ, sau đó đưa ngón tay trỏ chậm rãi thoa máu lên môi nàng.
Trong đó có máu quái thú, có cả máu y.
Đều là màu đỏ thắm.
Không thể phân biệt.
Y thoa rất chậm, chậm đến mức nàng có thể cảm nhận rõ mồn một hơi ấm trên đầu ngón tay y, nàng lạ lùng lắm, nhưng không hề sợ hãi hay ghét bỏ.
Tim nàng đập dồn như trống nổi, nhưng sắc mặt bỗng tối sầm, “Hừ! Ngươi làm vì thiên mệnh cùa ngươi, nào có vì ta? Nhậm Hoài Tô, ngươi là kẻ tự tư cùng cực, làm mọi việc chì vì bản thân, chỉ để lấy được cái mình muốn, chưa từng quan tâm người khác nghĩ gì.”
“Người khác?” Y ngước lên, “Nhân gian chỉ có cô, chỉ có ta, nào còn ai khác?”
Nàng sững sờ, bỗng trông thấy gương mặt Nhậm Hoài Tô thình lình biến thành một lỗ đen vĩ đại, một trận cuồng phong tột cùng rét lạnh đột ngột ập đến, vạn quỷ trong quạt đồng thanh gầm rít, sâu dưới đáy lỗ đen vang lên tiếng quỷ thét mênh mông… Trong chính khoảnh khắc dị biến ấy, nàng hốt nhiên mất đi tri giác.
…
Kinh thành.
Bên bờ suối Mộc Lan, trong phòng luyện đan.
Nho sinh vận áo tím nhạt ngồi nghiêm ngắn tướng mạo thanh tú xinh đẹp, trước tượng thần không nhận rõ là nam hay nữ, lò đan giữa phòng nghi ngút hơi nóng, toả ra những sợi khói mỏng xanh biếc, một hương thơm nồng nàn bao phủ,. Vì phòng luyện đan rất rộng, nên dù một bên lò nung đỏ lửa, bên nho sinh ngồi vẫn không quá nóng bức.
Đương khi tĩnh toạ bỗng ghe xoảng một tiếng, y mở choàng đôi mắt phượng, trông thấy ly trà đặt trước mặt tượng thần không dưng rơi xuống vỡ nát. Y trầm ngâm một thoáng, đốt một nhúm cỏ khô màu xanh nhạt, hơi khói dật dờ bốc lên tụ thành hai chữ lớn, “Quỷ khu.”(1)
Quỷ khu? Y nhìn trân trân, dự ngôn của Hiến thần dưới sự cung kính thờ phụng của y chưa từng sai sót, hai chữ “Quỷ khu” bất ngờ xuất hiện này rốt cuộc là có ý gì?
Chính vào khi ấy, bên ngoài từ tốn vang lên tiếng gõ cửa, có người khoan thai cất tiếng hỏi, “Thần côn(2), ta vào nhé.”
Nười vận áo tím vung tay áo, cửa bật mở, hơi nóng trong phòng luyện đan ập lên người vừa tới, nhưng y không hề sợ sệt, gương mặt đầy ý cười, nhàn nhã tiến vào trong.
Hai chữ “Quỷ khu” lơ lửng giữa không trung vẫn chưa tan biến, mơ hồ duy trì hình trạng, nguời nọ vận áo pha lê, bước vòng mấy vòng quanh hai con chữ, “Quả nhiên… có vấn đề.”
“Cơ Nhị, ngươi cảm thấy vấn đề ở đâu?”Giọng người áo tím tinh xảo nhẵn nhụi như đồ sứ, “Lần trước điềm trời xuất hiện, trên người Nhậm Hoài Tô thánh khí vượng thịnh, tuyệt đối không sai sót, ta cho rằng y chính là vạn thánh linh, má nay Hiến Thần bỗng để lộ hai chữ ‘Quỷ khu’, hai chữ bày ứng nghiệm vào đâu?”
“Ta không tin thần, không quan tâm cái gọi là thần dụ, ta chỉ tin vào những gì mắt ta trông thấy.” Cơ Nhị cầm một túi thơm bằng vải gấm, “Ngươi có trông thấy vật này bao giờ chưa, thần côn mạnh nhất thiên hạ?”
Ngươi vận áo tím đón lấy túi thơm, tháo dây, trong đó là một lọn tóc đen, “Đây là.. tóc?”
“Phải.” Cơ Nhị nhoẻn miệng cười, “Là tóc rơi trong phòng Nhậm Hoài Tô đại sư.”
“Món tóc này…” Người áo tím thoáng biến sắc, y lúc này lấy ra một cánh cây khô quất, cành cây nhỏ bé và yếu ớt, không biết là loài gì. Y châm một ngọn lửa leo lét có màu tím kì dị, định dùng ngọn lửa trên cành khô ấy đốt tóc.
Gió nhẹ phất qua, Cơ Nhị thích thú nhìn y. Khi ngọn lửa tím ghé lại gần, sợi tóc dường như có tri giác, hơi uốn ra né tránh. Người áo tím giữ chặt nó, châm lửa. Có tiếng rên xiết yếu ớt, sợi tóc đen biến mất như ảo giác.
Không để lại dấu vết gì.
Cơ Nhị bật cười ha hả, dùng tay làm kéo cắt đứt sợi tóc khác, nhưng tóc đứt rồi mọc lại, chẳng bao lâu sau hai sợi tóc đã dài hệt nhau, “Ta không tin thần, cũng không tin quỷ, nhưng thứ tóc này thực sự…” y liếc nhìn hai chữ “Quỷ khu”, “Thực sự không giống tóc người.”
“Đây quả là không phải tóc người.” Người áo tím nhỏ giọng, “Là tóc quỷ.”
“Tóc quỷ? Thế nào gọi là tóc quỷ?” Cơ Nhị hào hứng.
Bấy giờ hai chữ “Quỷ khu” lơ lửng đã dần tan, người áo tím ngẩn đầu, “Có một loại người đã vượt qua tử vong, thân xác không chết, nhưng cũng không còn là người sống… Những ‘người’ này hẳn từng đau đớn và kích động cùng cực, đến mức chưa kịp ‘chết’ đã biến thành thứ khác, còn là thứ cực hung cực ác. Người hoá thành ‘quỷ khu’ rất ít máu, vết thương lành vô cùng nhanh, có sức mạnh vượt trội, dù là một sợi tóc cũng có sức phục hồi mãnh liệt… Thế nhưng…” Y trút một hơi thở dài, “Quỷ nói cho cùng vẫn là quỷ, dù kẻ ấy có thân thể loài người, cũng có thứ phải kiêng kỵ.”
(1) ‘Quỷ khu’: nghĩa là ‘mình quỷ’.
(2) ‘Thần côn’: cách gọi những người chuyên làm hoạt động mê tín.
Bấy giờ hai chữ “Quỷ khu” lơ lửng đã dần tan, người áo tím ngẩn đầu, “Có một loại người đã vượt qua tử vong, thân xác không chết, nhưng cũng không còn là người sống… Những ‘người’ này hẳn từng đau đớn và kích động cùng cực, đến mức chưa kịp ‘chết’ đã biến thành thứ khác, còn là thứ cực hung cực ác. Người hoá thành ‘quỷ khu’ rất ít máu, vết thương lành vô cùng nhanh, có sức mạnh vượt trội, dù là một sợi tóc cũng có sức phục hồi mãnh liệt… Thế nhưng…” Y trút một hơi thở dài, “Quỷ nói cho cùng vẫn là quỷ, dù kẻ ấy có thân thể loài người, cũng có thứ phải kiêng kỵ.”
“Ví như… Tử Linh thụ?” Cơ Nhị ngắm cành cây khô chưa cháy hết trong tay y, “Kỳ mộc thượng cổ, tương truyền chỉ có thể sinh trưởng ngàn năm ở chốn chí dương, ngươi tìm ở đâu ra?”
“Điều đó không quan trọng.” Người áo tím ngước nhìn Hiến Thần phi nam phi nữ, “Ngươi nói… đây là tóc của Hoài Tô?”
“Không sai.” Cơ Nhị gật đầu.
“Vậy thì… có lẽ chúng ta nên đi một chuyến tới Bích Phi tự.”
“Ngươi có hứng thú, ta đương nhiên phụng bồi.” Cơ Nhị mỉm cười, “Ngươi đang hoài nghi điều gì? Chẳng lẽ hoài nghi Nhậm đại sư thánh khiết thiện lương của chúng ta không phải là người, mà là quỷ?”
“Nếu y là lệ quỷ thì không thể nhận được thánh khí.” Người áo tím hờ hững đáp lời, “Với Phật khí y tự tu hành và thánh khí trời ban, lệ quỷ nào cũng sẽ tan thành mây khói.”
“Nhưng thực tế là, đây là tóc quỷ, và ta xác định… đây là tóc của Nhậm Hoài Tô.” Cơ Nhị vẫn tủm tỉm cười, “Nếu y không là quỷ, thì còn có thể là gì?”
Cô Quang mơ hồ tỉnh lại, vẫn nhớ rõ cảnh tượng ghê rợn trước khi mất đi ý thức: Đầu Nhậm Hoài Tô biến mất, trở thành một cái hố đen khổng lồ vang vọng tiếng vạn quỷ rên xiết, còn mạnh mẽ hơn trong quạt của nangf bội phần.
Nhưng trước mắt nàng không có hố quỷ, cũng không có vô số âm hồn, chỉ có gương mặt trắng trẻo ôn hoà vạn năm không đổi của Nhậm Hoài Tô đang điềm tĩnh nhìn nàng, trong đôi mắt ánh lên chút lo âu, nhưng không hẳn là vô cùng tha thiết.
Nàng đưa tay véo mặt y, y hơi bất ngờ, nhưng không kháng cự.
Những điều nàng thấy trước khi ngất xỉu lẽ nào chỉ là mộng? Chậm chạp ngồi thẳng dậy, trước mắt nhìn bốn bề, nàng trông thấy bên ngoài gian lều đá lô nhô những nấm mồ, hẳn là trong lúc nàng ngất xỉu, Nhậm Hoài Tô đã đào mồ chôn bầy quái thú.
“Nhậm Hoài Tô.” Nàng đờ đẫn nhìn những ngôi mộ, trong chuyện này nhất định có gì đó quái dị, nhất định không bình thường.
“Sao?” Giọng y rất ôn hoà, gần như dịu dàng, khác hẳn với thứ âm thanh trống rỗng thâm trầm trước đó.
“Những thứ đó…” Nàng chỉ đại một nấm mồ trước mặt, “Do ngươi lập?”
Y gật đầu.
“Vậy chúng… là do ai giết?” Nàng hỏi trống rỗng.
Y từ tốn chớp mi, ôn hoà mà kiên quyết trả lời, “Cô.”
Nàng há hốc miệng nhìn y, có một khoảnh khắc ngắn ngủi đầu óc nàng trắng xoá, một hồi lâu sau mới đột ngột tỉnh ngộ: Kẻ giết mãnh xà và lũ quái thú ngoài kia không phải là người này.
Kẻ trước mắt nàng bình thản trống rỗng, vô tâm vô tình, không biết sát sinh, an nhiên điềm đạm.
Thứ biết sát sinh là một loài nào đó trong thân thể y, một loài khi nghe mùi máu tanh sẽ bất thình lình xuất hiện, giống như một bộ xương khô ám trên người y.
Một bọ xương khô nanh ác.
Nàng không mấy hứng thú với kẻ nhạt nhẽo trước mặt, nhưng sự yêu dị đột ngột của y lại khiến nàng lạnh gáy, đặc biệt quan tâm đến thứ vô danh y gánh trên mình.
Trên thế giới hiếm có thứ gì khiến nàng sợ hãi, Nhậm Hoài Tô… có lẽ là duy nhất.
“Cô Quang.” Y thấy nàng nhìn mình vẻ như đang suy nghĩ, “Cực Lạc Châu đã lấy được rồi, chúng ta đi thôi.”
Nàng gật đầu, bỗng cảm thấy hơi nực cười, có lẽ từ ngày bị tộc nhân xua đuổi, đây là lần duy nhất nàng nghe lời đến thế.
Một cánh tay chậm rãi đưa lại, đỡ lấy nàng, dìu nàng từng bước đi về phía trước.
Nàng giật mình, sững ra một thoáng mới hiểu y tưởng nàng thất thần là vì cảm thấy không khoẻ, cho nen đưa tay ra dìu.
Tuy y dìu nàng, nhưng không nhìn, cũng không ghé lại quá gần, vẫn đi thẳng về phía trước.
Nàng đành giả vờ kiệt sức để y đỡ, thành toàn thiện tâm của y.
Con người này quá đơn thuần, không thể chịu đựng chuyện “sát sinh”, cho nên một khi gặp phải cảnh máu me, “thứ” kia sẽ xuất hiện, để y tự động quên đi cảnh chết chóc.
Nếu có thể khiến y tin rằng bàn tay y sớm đã vấy máu, biểu cảm trên gương mặt kia sẽ rất đáng xem. Lòng y sẽ phải hứng môt đả kích không tài nào chịu nổi, rồi sao nhỉ?
Sẽ chết ư?
Nàng ngửi mùi hương trong trẻo trên người y, trong lòng tàn nhẫn nghĩ, hoá ra so với Nhậm Hoài Tô, nàng đích thực là một con người.
Y mới là quái vật.
Ngọn núi lửa dần dần bị họ bỏ xa ở sau lưng, cơn khiếp sợ đối với biến hoá kì dị cùa Nhậm Hoài Tô trong nàng cũng từ từ nhẹ bớt, Cô Quang đột nhiên nhen nhóm một ý tưởng mới: Vì sự an toàn của bản thân, nàng nhất định phải tìm hiểu cho rõ thứ quỷ khislonws mạnh ám trên người kẻ này là gì. Lòng hiếu sát, thần thái và giọng điệu trái ngược như thể đến từ hai người khác biệt, rốt cuộc là vì tính cách y kì dị hay thực sự là bị quỷ nhập? Hay… người này căn bản là nửa người nửa quỷ?
Nàng tin rằng trên đời không ai hiểu cách thăm dò bản chất của một con quỷ hơn nàng.
Đêm nay là đêm rằm, chính là ngày ma quỷ bồn chồn, nàng phải nuôi quỷ.
Thời gian cứ thế trôi qua, họ đã rời hoả sơn nhưng vẫn ở giữa đồng không mông quạnh. Nhậm Hoài Tô tưởng nàng không khoẻ, nàng cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, hai người đi rất chậm.
Màn đêm buông xuống thật nhanh, địa hình vùng này khá bằng phẳng, mặt trăng nhanh chóng xuất hiện. Nhậm Hoài Tô nhóm một đống lửa trên đất, sau đó đi tìm cành cây dựng lều cỏ. Nàng ngồi tựa vào một tàng đá, tính toán nhiều kế hoạch. Đầu tiên nàng ném vào trong đống lửa một vật, sau đo lục trong ngực áo lấy ra túi bột mịn, rải khắp các chỗ y có thể sẽ ngồi.
Nhậm Hoài Tô quả nhiên quay về rất sớm, trên tay ôm một mớ cành nhánh to, không mảy may phát giác hành động lén lút vừa nãy của nàng. Y bỏ cành cây xuống, bắt đầu dựng lều. “Cô Quang, đêm nay trăng sáng, cơ thể cô không khoẻ, vẫn nên cẩn thận là hơn.” Y cởi áo khoác ngoài đắp kĩ lên đầu nàng, che kín toàn thân, “Đêm mười lăm trăng tròn, ánh trăng có lợi với lệ quỷ, cô nương là người ngự quỷ, phải cẩn thận.”
Typer: Tử Sắc YBấy giờ hai chữ “Quỷ khu” lơ lửng đã dần tan, người áo tím ngẩn đầu, “Có một loại người đã vượt qua tử vong, thân xác không chết, nhưng cũng không còn là người sống… Những ‘người’ này hẳn từng đau đớn và kích động cùng cực, đến mức chưa kịp ‘chết’ đã biến thành thứ khác, còn là thứ cực hung cực ác. Người hoá thành ‘quỷ khu’ rất ít máu, vết thương lành vô cùng nhanh, có sức mạnh vượt trội, dù là một sợi tóc cũng có sức phục hồi mãnh liệt… Thế nhưng…” Y trút một hơi thở dài, “Quỷ nói cho cùng vẫn là quỷ, dù kẻ ấy có thân thể loài người, cũng có thứ phải kiêng kỵ.”
“Ví như… Tử Linh thụ?” Cơ Nhị ngắm cành cây khô chưa cháy hết trong tay y, “Kỳ mộc thượng cổ, tương truyền chỉ có thể sinh trưởng ngàn năm ở chốn chí dương, ngươi tìm ở đâu ra?”
“Điều đó không quan trọng.” Người áo tím ngước nhìn Hiến Thần phi nam phi nữ, “Ngươi nói… đây là tóc của Hoài Tô?”
“Không sai.” Cơ Nhị gật đầu.
“Vậy thì… có lẽ chúng ta nên đi một chuyến tới Bích Phi tự.”
“Ngươi có hứng thú, ta duongd nhiên phụng bồi.” Cơ Nhị mỉm cười, “Ngươi đang hoài nghi điều gì? Chẳng lẽ hoài nghi Nhậm đại sư thánh khiết thiện lương của chúng ta không phải là người, mà là quỷ?”
“Nếu y là lệ quỷ thì không thể nhận được thánh khí.” Ngưới áo tím hờ hững đáp lời, “Với Phật khí y tự tu hành và thánh khí trời ban, lệ quỷ nào cũng sẽ tan thành mây khói.”
“Nhưng thực tế là, đây là tóc quỷ, và ta xác định… đây là tóc của Nhậm Hoài Tô.” Cơ Nhị vẫn tủm tỉm cười, “Nếu y không là quỷ, thì còn có thể là gì?”
Cô Quang mơ hồ tỉnh lại, vẫn nhớ rõ cảnh tượng ghê rợn trước khi mất đi ý thức: Đầu Nhậm Hoài Tô biến mất, trở thành một cái hố đen khổng lồ vang vọng tiếng vạn quỷ rên xiết, còn mạnh mẽ hơn trong quạt của nangf bội phần.
Nhưng trước mắt nàng không có hố quỷ, cũng không có vô số âm hồn, chỉ có gương mặt trắng trẻo ôn hoà vạn năm không đổi của Nhậm Hoài Tô đang điềm tĩnh nhìn nàng, trong đôi mắt ánh lên chút lo âu, nhưng không hẳn là vô cùng tha thiết.
Nàng đưa tay véo mặt y, y hơi bất ngờ, nhưng không kháng cự.
Những điều nàng thấy trước khi ngất xỉu lẽ nào chỉ là mộng? Chậm chạp ngồi thẳng dậy, trước mắt nhìn bốn bề, nàng trông thấy bên ngoài gian lều đá lô nhô những nấm mồ, hẳn là trong lúc nàng ngất xỉu, Nhậm Hoài Tô đã đào mồ chôn bầy quái thú.
“Nhậm Hoài Tô.” Nàng đờ đẫn nhìn những ngôi mộ, trong chuyện này nhất định có gì đó quái dị, nhất định không bình thường.
“Sao?” Giọng y rất ôn hoà, gần như dịu dàng, khác hẳn với thứ âm thanh trống rỗng thâm trầm trước đó.
“Những thứ đó…” Nàng chỉ đại một nấm mồ trước mặt, “Do ngươi lập?”
Y gật đầu.
“Vậy chúng… là do ai giết?” Nàng hỏi trống rỗng.
Y từ tốn chớp mi, ôn hoà mà kiên quyết trả lời, “Cô.”
Nàng há hốc miệng nhìn y, có một khoảnh khắc ngắn ngủi đầu óc nàng trắng xoá, một hồi lâu sau mới đột ngột tỉnh ngộ: Kẻ giết mãnh xà và lũ quái thú ngoài kia không phải là người này.
Kẻ trước mắt nàng bình thản trống rỗng, vô tâm vô tình, không biết sát sinh, an nhiên điềm đạm.
Thứ biết sát sinh là một loài nào đó trong thân thể y, một loài khi nghe mùi máu tanh sẽ bất thình lình xuất hiện, giống như một bộ xương khô ám trên người y.
Một bọ xương khô nanh ác.
Nàng không mấy hứng thú với kẻ nhạt nhẽo trước mặt, nhưng sự yêu dị đột ngột của y lại khiến nàng lạnh gáy, đặc biệt quan tâm đến thứ vô danh y gánh trên mình.
Trên thế giới hiếm có thứ gì khiến nàng sợ hãi, Nhậm Hoài Tô… có lẽ là duy nhất.
“Cô Quang.” Y thấy nàng nhìn mình vẻ như đang suy nghĩ, “Cực Lạc Châu đã lấy được rồi, chúng ta đi thôi.”
Nàng gật đầu, bỗng cảm thấy hơi nực cười, có lẽ từ ngày bị tộc nhân xua đuổi, đây là lần duy nhất nàng nghe lời đến thế.
Một cánh tay chậm rãi đưa lại, đỡ lấy nàng, dìu nàng từng bước đi về phía trước.
Nàng giật mình, sững ra một thoáng mới hiểu y tưởng nàng thất thần là vì cảm thấy không khoẻ, cho nen đưa tay ra dìu.
Tuy y dìu nàng, nhưng không nhìn, cũng không ghé lại quá gần, vẫn đi thẳng về phía trước.
Nàng đành giả vờ kiệt sức để y đỡ, thành toàn thiện tâm của y.
Con người này quá đơn thuần, không thể chịu đựng chuyện “sát sinh”, cho nên một khi gặp phải cảnh máu me, “thứ” kia sẽ xuất hiện, để y tự động quên đi cảnh chết chóc.
Nếu có thể khiến y tin rằng bàn tay y sớm đã vấy máu, biểu cảm trên gương mặt kia sẽ rất đáng xem. Lòng y sẽ phải hứng một đả kích không tài nào chịu nổi, rồi sao nhỉ?
Sẽ chết ư?
Nàng ngửi mùi hương trong trẻo trên người y, trong lòng tàn nhẫn nghĩ, hoá ra so với Nhậm Hoài Tô, nàng đích thực là một con người.
Y mới là quái vật.
Ngọn núi lửa dần dần bị họ bỏ xa ở sau lưng, cơn khiếp sợ đối với biến hoá kì dị cùa Nhậm Hoài Tô trong nàng cũng từ từ nhẹ bớt, Cô Quang đột nhiên nhen nhóm một ý tưởng mới: Vì sự an toàn của bản thân, nàng nhất định phải tìm hiểu cho rõ thứ quỷ khí lớn mạnh ám trên người kẻ này là gì. Lòng hiếu sát, thần thái và giọng điệu trái ngược như thể đến từ hai người khác biệt, rốt cuộc là vì tính cách y kì dị hay thực sự là bị quỷ nhập? Hay… người này căn bản là nửa người nửa quỷ?
Nàng tin rằng trên đời không ai hiểu cách thăm dò bản chất của một con quỷ hơn nàng.
Đêm nay là đêm rằm, chính là ngày ma quỷ bồn chồn, nàng phải nuôi quỷ.
Thời gian cứ thế trôi qua, họ đã rời hoả sơn nhưng vẫn ở giữa đồng không mông quạnh. Nhậm Hoài Tô tưởng nàng không khoẻ, nàng cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, hai người đi rất chậm.
Màn đêm buông xuống thật nhanh, địa hình vùng này khá bằng phẳng, mặt trăng nhanh chóng xuất hiện. Nhậm Hoài Tô nhóm một đống lửa trên đất, sau đó đi tìm cành cây dựng lều cỏ. Nàng ngồi tựa vào một tàng đá, tính toán nhiều kế hoạch. Đầu tiên nàng ném vào trong đống lửa một vật, sau đó lục trong ngực áo lấy ra túi bột mịn, rải khắp các chỗ y có thể sẽ ngồi.
Nhậm Hoài Tô quả nhiên quay về rất sớm, trên tay ôm một mớ cành nhánh to, không mảy may phát giác hành động lén lút vừa nãy của nàng. Y bỏ cành cây xuống, bắt đầu dựng lều. “Cô Quang, đêm nay trăng sáng, cơ thể cô không khoẻ, vẫn nên cẩn thận là hơn.” Y cởi áo khoác ngoài đắp kĩ lên đầu nàng, che kín toàn thân, “Đêm mười lăm trăng tròn, ánh trăng có lợi với lệ quỷ, cô nương là người ngự quỷ, phải cẩn thận.”
Nhậm Hoài Tô quả nhiên quay về rất sớm, trên tay ôm một mớ cành nhánh to, không mảy may phát giác hành động lén lút vừa nãy của nàng. Y bỏ cành cây xuống, bắt đầu dựng lều. “Cô Quang, đêm nay trăng sáng, cơ thể cô không khoẻ, vẫn nên cẩn thận là hơn.” Y cởi áo khoác ngoài đắp kĩ lên đầu nàng, che kín toàn thân, “Đêm mười lăm trăng tròn, ánh trăng có lợi với lệ quỷ, cô nương là người ngự quỷ, phải cẩn thận.”
Nhậm Hoài Tô quả nhiên quay về rất sớm, trên tay ôm một mớ cành nhánh to, không mảy may phát giác hành động lén lút vừa nãy của nàng. Y bỏ cành cây xuống, bắt đầu dựng lều. “Cô Quang, đêm nay trăng sáng, cơ thể cô không khoẻ, vẫn nên cẩn thận là hơn.” Y cởi áo khoác ngoài đắp kĩ lên đầu nàng, che kín toàn thân, “Đêm mười lăm trăng tròn, ánh trăng có lợi với lệ quỷ, cô nương là người ngự quỷ, phải cẩn thận.”
“Lắm lời!” Nàng lạnh lùng trả treo, “Có lợi hay có hại kệ ta, liên quan gì đến ngươi?”
Y không nổi giận, vẫn cẩn thận trùm kín cho nàng.
Sau đó y ngồi xuống, móc ra vài củ khoai lang trong tay nải mà Cơ Nhị tặng, nướng trên đống lửa. Nàng liếc nhìn dáng người y ngồi điềm tĩnh, trên đất rải bột xương Nghĩ Long, một loài mãng xà hình dáng tựa rồng, sinh sống ở nơi tích tụ xương cốt, có khả năng tụ quỷ bẩm sinh, chết rồi xương cốt vẫn còn có thể gây ảnh hưởng lên quỷ mị. Bột xương của nó là một trong những bí thuật ngự quỷ, nhưng Nhậm Hoài Tô ngồi lên mà chẳng có phản ứng gì.
Thế nên nàng biết y không phải là quỷ, bất kể là Nhậm Hoài Tô hiện tại hay thứ có sát tính khinh người ám trên người y đều không phải quỷ.
Phàm là quỷ, đều phải chịu ảnh hưởng của xương loài mãng xà kia.
Ngọn lửa nhảy múa, nàng nhắm mắt vờ ngủ, Nhậm Hoài Tô ngồi xếp bằng. Tối nào y cũng ngồi thiền, trong lúc ấy, không biết là do hoàn toàn mất đi tri giác đối với ngoại giới hay do quá tin tưởng nàng, y chưa từng quan tâm đến việc nàng động tay động chân với mình. Nhưng quái vật này mang theo bên người khá nhiều thánh vật nhà Phật, nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, kẻo lại bị thứ gì đó trên người y phát nổ làm bị thương.
Ánh lửa đỏ loè, với người mà nói thực ra không có gì đặc biệt, thứ nàng ném vào lửa là một loại hương liệu lạ lung, nó toả ra mùi thơm tương tự như mùi của sinh linh thượng đẳng, mùi này người không ngửi thấy, nhưng lại có sức quyến rũ mãnh liệt đối với loài lệ quỷ và yêu vật sống bằng cách ăn linh hồn. Nếu Nhậm Hoài Tô là lệ quỷ hay yêu vật thì nhất định sẽ phản ứng.
Nhưng y vẫn ngồi thiền nghiêm ngắn bên đống lửa, thậm chí một sợi tóc cũng tuyệt không động đậy.
Lẽ nào y không phải quỷ?
Không thể.
Y mọc tóc quỷ, bị ảnh hưởng bởi giết choc, thậm chí từng mở cả quỷ môn, dù chỉ mới khơi ra một lỗ hổng.
Nhưng chỉ vậy thôi đã rất đáng sợ rồi, loài người không có sức mạnh khai mở quỷ môn, một khi mở, hung thần lệ quỷ lang thang dưới hoàng tuyền địa ngục sẽ đổ về nhân gian, từ đó nhân gian không phân sống chết, khó nhận người ma.
Y có sức mạnh của quỷ, tóc của quỷ, mà không phải quỷ?
Có chuyện như vậy ư?
Một con người, một thánh nhân, lẽ nào bỗng dưng sở hữu năng lực lệ quỷ mạnh mẽ không thể nào tưởng tượng được?
Nàng ngửi được Phật khí sực nức trên người y, không hề là giả.
Một kẻ tu hành từ bé, làm thế nào để thân thể đồng thời chứa được cả quỷ khí? Quỷ khí vì sao không bị ảnh hưởng bởi Phật khí trên người y? Phật khí vì sao dường như không mảy may hay biết về sự tồn tại của quỷ khí?Nhất định có một điểm mấu chốt nào đó mà nàng chưa nghĩ đến.
Mùi khoai lang phảng phất trong không khí, một con chuột bị múi thơm hấp dẫn lủi đến cạnh đống lửa. Nàng thấy Nhậm Hoài Tô mở mắt, lấy củ khoai trong lửa ra, đưa cho con chuột.
Con chuột giật mình chạy mất bóng.
Nàng thầm hừ lạnh một tiếng, giả nhân giả nghĩa! Y trực tiếp đưa tay vào lửa, với tu vi của y, cho tay vào lửa trong một thời gian ngắn sẽ không bị thương, nhưng nếu là quỷ, sẽ tuyệt đối không dám động vào. Y thực sự là người, nhưng là loại người gì?
Ánh trăng dần sang tỏ, bóng thỏ (1) đã treo cao.
Đã đến giờ nuôi quỷ, nàng không thể tiếp tục vờ ngủ nữa.
Trăng sang ngời, có tiếng ù ù mơ hồ rỉ ra từ quạt quỷ, Nhậm Hoài Tô mở mắt, trông thấy từng luồng khơi đen lờ lững tuôn ra từ quạt, một luồng, hai luồng, ba luồng… Chẳng mấy chốc, mười trượng quanh họ dày đặc thứ khói đen ấy, không đếm được là bao nhiêu. Những thứ này rõ ràng sợ lửa, chúng chừa ra một khoàng không quanh đống lửa. Khói đen phủ kín ánh trăng, Cô Quang dỡ cái áo y đắp trên người nàng xuống, thong thà đứng dậy. Nàng trút từ ngực áo ra một thanh đoản đao, cứa vào cổ tay, từng giọt máu đỏ theo đó dần chảy xuôi xuống, rơi vào khoàng không… Những âm thanh ù ù vang vọng, tiếng quỷ kêu khò khè, mấy giọt máu chưa kịp chạm đất đã bị bóng quỷ cướp đi, vô số quỷ ảnh lượn lờ dưới cổ tay nàng như đom đóm, giành giật lấy từng giọt máu.
Nàng đứng quỷ ảnh bay dưới thấp, ánh trăng rọi xuống từ bầu không đổ trên vai nàng, làn da trắng ngần phát ra thứ ánh sáng nhợt nhạt như thể có gì đó đang bị hút đi, sắc mặt nàng xanh xao không rõ vì mất máu hay vì trăng.
Ngay lưc ấy, một bóng đen nghiêng tới, nàng ngoảnh nhìn, Nhậm Hoài Tô cầm chiếc ô giầy dầu hơi nghiêng, chậm rãi đứng lại bên nàng, che bớt ánh trăng.
Vạn quỷ giành giật máu nàng, lúc y bước qua, có lẽ như trong lòng đang có chuyện suy nghĩ, nàng bất giác mỉm cười với y, một nụ cười chừng như thân thiết.
Y vừa cầm ô, vừa đưa qua một mảnh vải trắng. Nàng nhất thời không hiểu, ngây người nhìn mảnh vải.
Hồi lâu sau nàng mới vỡ lẽ, mảnh vải là để băng vết thương.
“Cô Quang, thịt da trên thân thể, không thể thương tổn.” Y đang nói.
“Phật Tổ của người không phải dạy ngươi xẻo thịt mình cho hùng hổ ăn sao? Ta cho quỷ ăn lại không được? Hổ là chúng sinh, sư tử cũng là chúng sinh, lẽ nào quỷ mị không phải chúng sinh?” Nàng lạnh lùng nói, “Ta không cho quỷ ăn, chúng sẽ đói mà chết, đại sư, lòng từ bi của ngươi ở đâu?”
Y khẽ chuyển chiếc ô sang cho nàng, tư tay giúp nàng băng bó vết thương. Quỷ ảnh không lấy được máu tươi đồng thanh rên xiết, nhất tề xông về phía Nhậm Hoài Tô, y nhặt thanh đao của nàng lên, cứa một nhát trên cổ tay mình, “Ngả Phật từ bi, không thể đứng nhìn cái khổ của kẻ khác.”
Nàng đảo mắt, vô số quỷ ảnh đổ sang giành giật máu Nhậm Hoài Tô, máu y sánh đặc lạ lung, chảy rất chậm. Chốc sau, y lại cầm đao cứa thêm một nhát. Nàng chợt giật mình, chăm chú nhìn vết thương trên cổ tay y, máu chảy ra rất ít, dù cứa rất sâu, khi y cứa vết thứ hai thì vết thương đầu tiên gần như lành hẳn.
Đây là…
“Nhậm Hoài Tô!” Nàng thình lình chộp lấy cánh tay y, “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, từ bé đến lớn ngươi thực sự chỉ tu hành trong chùa? Hai mươi mấy năm nay ngươi nhớ được những gì? Sư phụ ngươi là ai? Ngươi đã ở Bích Phi tự bao lâu? Nói hết cho ta biết, lập tức nói cho ta biết!”
“Nhậm Hoài Tô!” Nàng thình lình chộp lấy cánh tay y, “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, từ bé đến lớn ngươi thực sự chỉ tu hành trong chùa? Hai mươi mấy năm nay ngươi nhớ được những gì? Sư phụ ngươi là ai? Ngươi đã ở Bích Phi tự bao lâu? Nói hết cho ta biết, lập tức nói cho ta biết!”
….
Thành Mậu Uyển.
Chùa Bích Phi.
Đó là một ngôi chùa hoàng gia.
Bích Phi tự không phải ai cũng có thể ra vào, toạ lạc ở phía nam thành. Chùa không lớn, nhưng được chạm trổ tinh tế, sơn son thiếp vàng, lộng lẫy nguy nga, hai cánh cửa đại môn làm bằng gỗ đàn hương, giá trị đã không biết bao nhiêu mà kể, vòng cửa làm bằng vàng ròng, cả hai thứ này đều khắc chi chit tiếng Phạn, không rõ là kinh văn hay chú ngữ.
Ở thành Mậu Uyển, chùa Bích Phi thực ra không quá nổi tiếng, thậm chí dân trong thành rất ít người biết được sự tồn tại của nó. Hương hoả nơi đây không vượng, quanh năm vắng bóng người ghé thắp hương lễ Phật. Thường ngày đại môn đóng chặt, chưa từng nhìn thấy kẻ ra vào, lại thêm những dòng tiếng Phạn khó đọc trên cánh cửa, qúa nửa người dân vùng lân cận không biết chốn lầu son gác tía này là một ngôi chùa, mà tưởng là tư gia của một phú hào nào đó.
Chùa không gõ chuông đã đành, còn chẳng đọc kinh buổi sớm, quanh năm im lìm không tiếng động.
Đây là nơi Nhậm Hoài Tô sống.
Trong chùa chỉ có hai người, một là Nhậm Hoài Tô, người còn lại pháp hiệu là Vong Quy, là một lão tăng năm nay đã bảy, tám mươi tuổi. Ngôi chùa lạnh hương vắng lửa mà có thể xa hoa đến vậy bởi vì nó là biệt viện do hoàng gia xây dựng. Tháng bảy hằng năm họ Vân, hoàng tộc đương triều sẽ đến đây bái Phật, ấy là tổ huấn của triều đình sáu mươi năm nay, nhưng sao lại bí mật làm vậy, sợ rằng chỉ một số rất ít nhân vật trong hoàng tộc mới biết nguyên do.
Hầu hết mọi người đều như Cơ Nhị, hoàn toàn mù tịt, với y mà nói, mỗi năm đổ một đống vàng bạc vào ngôi chùa vô dụng chỉ dựng lên để ngắm này là lãng phí tài lực mà chẳng thu hoạch được gì. Nhưng cũng chính vì tác phong ấy của triều đình, bây giờ Nhậm Hoài Tô mới trở thành một kẻ coi rẻ tiền bạc, tuỳ tiện phung phí tiền tài của người khác như thể của mình, cực kỳ đáng giận, tội khó dung tha..
Cơ Nhị từng ghé chùa Bích Phi hai lần, lần đầu là đi bái Phật, kết quả Bích Phi tự đóng cửa không gặp, nói y vô duyên với Phật; lần thứ hai là sau khi quen biết Nhậm Hoài Tô, có một hôm không hiểu vì sao trời giáng sét dữ, chọc một lỗ thủng to hơn đầu người trên Phật đường ngôi chùa, Nhậm Hoài Tô bảo y tu sửa. Vì ngôi chùa ấy xây dựng đắt đỏ, vật liệu quý giá khác thường, dù triều đình mỗi năm đổ tám mươi vạn lượng bạc cho y vẫn hoang phí không đắp nổi tổn thất lần này. Mấy chục vạn lượng bạc trắng đối với Cơ Nhị mà nói không dáng bao nhiêu, nhưng y vẫn luôn hiếu kì, vì sao thánh địa Phật môn thắp hương bái Phật vâng theo ý trời lại bị sét đánh thủng? Lẽ nào Phật tổ ở Tây thiên khoog phù hộ cho tín đồ của mình?
Còn người áo tím lại từng ghé Bích Phi tự rất nhiều lần, thân phận của y cũng khác.
Y có danh hiệu là Đan Hà, là tiêu luyện sư đệ nhất đương triều.
Tiêu luyện sư, hay còn gọi là đan sĩ, việc chính là luyện đan, thường ngày kiêm tu tiên đạo, có thể thông suốt tiên cảnh, thấy được quá khứ tương lai, chỉ đá hoá vàng, rải đậu thành binh.
Bản lĩnh Đan Hà cao đến đâu thì Cơ Nhị không rõ lắm, nhưng ít nhất lời sấm của y đã nhiếu lần được chứng thực, giúp hoàng triều tránh khỏi không ít đại kiếp, cũng chính vì thế Đan Hà được hoàng tộc họ Vân tôn làm thượng toạ, mỗi lần lễ Phật ở chùa Bích Phi, Đan Hà đều có tên trong danh sách đi theo.
Hơn nữa nhờ giao tình với Hoài Tô, y thường đến chùa Bích Phi làm khách, đã nhiều năm nay chưa từng phát hiện chỗ nào bất ổn.
Chú Bích Phi chừng như một ngôi chú bình thường, sư sãi ít ỏi, dù nguy nga lộng lẫy nhưng hương hoả thưa thớt mà thôi.
Nhưng … có thực sự là thế không?
Hai vị khách quý ghé chùa Bích Phi, hoà thượng Vong Quy điềm tĩnh mời trà, đối với vị hoà thượng này, dường như Nhậm Hoài Tô có ở chùa hay không cũng như nhau, trong chùa tất thảy bằng lặng, không hề có gì khác thường.
Thứ trà mà chùa Bích Phi mời khách là Long Tuyền Bích Huyết ngon nhất thời bấy giờ, đó là một loạ hàn trà cực kỳ lập dị, rất hiếm người dùng uống lâu dài. Giông trà xanh này sinh trưởng ở những vùng giá rét nhất, mọc thành dạng dây leo bám trên vách đá, cành lá cứng như sắt, rất khó hái, có vị đắng chát dị thường, hoàn toàn không hợp với hai chữ “trà thơm”, nhưng lại có một điểm đặc biệt khiến nó nổi danh khắp chốn.
Long Tuyền Bích Huyết là một thánh phẩm nhà Phật, truyền rằng có công hiệu trừ tà giải độc, linh hoạt thân thể, kẻ tu Phật uống trà này xong có thể không ăn không uống vài ngày mà không đói khát, còn có thể thanh trừ mọi ô uế, khiến thân thể càng thánh khiết vô ngần.
Nhưng Long Tuyền Bích Huyết rất quý hiếm, tính cực hàn, nếu không có công lực cao thâm, uống trường kỳ chỉ có hại không có lợi, nơi uống nó như nước trắng, ngoài Bich Phi tự, sợ rằng không còn chốn khác.
Trước đây Cơ Nhị ghé thăm Bich Phi tự uống Long Tuyền Bích Huyết, cũng chẳng cho là chuyên gì to tát. Nhậm Hoài Tô tính tình thanh đạm, không lạ lùng gì khi y thích hàn trà, nhưng đến nay nhìn lại, loại thánh phẩm trấn tà này không khỏi làm người ta phải có suy nghĩ khác.
“Vong Quy đại sư, từ ngày Nhậm Hoài Tô đi, trong chùa có xảy ra chuyện gì khác thường hay không?” Cơ Nhị mỉm cười, nói ngắn gọn, “Hai chúng ta cùng nhau đến đây, là muốn đại sư xác nhận cho một chuyện, không biết đại sư có chấp thuận hay chăng?”
Vong Quy hoà thượng người gầy quắt, trông hệt một bộ xương khô, xấu xí vô cùng, tương phản với kẻ vận áo pha lê, dung nhan đẹp tuyệt như Cơ Nhị, hai ngượi làm nổi bật lẫn nhau tạo nên một cảnh tượng kì dị, ấy thế mà Đan Hà vẫn thản nhiên, xem như không thấy. Nghe Cơ Nhị hỏi thế, lão hoaf thượng lại không hề ngạc nhiên, nhàn nhã nhấp một ngụm hàn trà, “Cơ thí chủ muốn hỏi điều gì, lão nạp biết rõ, nhưng không thể trả lời.”
“Vì sao?” Cơ Nhị nói tiếp, khoé môi treo một ý cười nhởn nhơ.
“A di đà Phật, thú chủ cũng đã biết rồi đó thôi.” Vong Quy hoà thượng thong thả đứng dậy, “Tuy lão nạp không thể nói, nhưng hai thí chủ có thể tự đi xem.”
“Xem? Xem ở đâu?” Đan Hà rất thẳng thắn, y ghé Bích Phi tự không dưới chục lần, còn chỗ nào chưa từng xem qua?
“Võ phòng của phương trượng.”
Võ phòng?
Đan Hà và Cơ Nhị quay sang nhìn nhau, đó là nơi Nhậm Hoài Tô tập võ, thường ngày đóng cửa. Hai người tuy ghé chùa nhiều lần, nhưng thật sự chưa từng có ý bước chân vào võ phòng.
Trong chùa Bích Phi, phía sau thiền phòng phương trượng là một phòng rất rộng, dành riêng làm nơi luyện võ.
Căn phòng sơn son, cửa có phù điêu chạm mây cuộn màu lam, ô cửa bên trái chạm kim long, bên phải là mặt trời chói chang mà rồng theo đuổi. Toàn thân rồng thiếp vàng, biển mây xanh ngọc, gỗ đỏ làm nền, chỉ cánh cửa này thôi cũng đắt giá vô cùng. Chùa Bích Phi được xây cho hoàng đế, được tô điểm vàng son lộng lẫy cũng không lạ gì, điều kỳ quái ở đây chính là hoa văn kia, có lẽ đây là ngôi chùa duy nhất trong thiên hạ khắc hình rồng, lẽ nào kẻ xuất gia tu hành trong này lại là hoàng đế.
Hoài Tô hiển nhiên không phải là hoàng đế.
Họ Vân đương triều tại vị đã nhiều năm, chưa từng có trường hợp nhường ngôi hay xuất gia nào được ghi lại, cũng không có chuyện mất tích hoặc giam lỏng.
Vong Quy hoà thượng mở cửa, mặt không biểu cảm lui đi.
Cơ Nhị và Đan Hà nhìn chằm chằm cánh cửa hoa lệ đang dần dần mở ra, sau cánh cửa ấy sẽ là gì?