Edit: kaylee
Từ sau khi Thú Vương rời đi, còn cần mấy ngày lộ trình mới có thể ra khỏi Thiên Phạt Chi Sâm, nhưng mà, ngươi đừng xem ngay từ đầu hai phương bị vây ở trạng thái đối địch, đều là hận không thể xé nát đối phương, mà nhân loại cũng giết vô số Linh Thú.
Nhưng mà, trải qua một đường ở chung này, giữa Linh Thú và nhân loại, lại là thành lập hữu nghị thật sâu.
“Rống!”
Linh Thú này gầm nhẹ một tiếng, lập tức chạy vội về phía trước, chỉ là ở trước khi rời đi, chúng nó cũng có chút không nỡ nhìn thoáng qua nhân loại phía sau.
So với Thú Vương dối trá, chúng nó nhưng là thật sự không bỏ được!
Cổ Lan nước mắt giàn giụa, vẫy tay nói lời từ biệt với một con sư tử màu lửa đỏ, khóc cực kì đáng thương: “Tiểu sư tử, về sau ta sẽ trở về thăm ngươi, chỉ là đến lúc đó ngươi đừng quên ta mà khởi xướng công kích đối với ta.”
“Lan nhi.”
Diệp Ảnh sờ sờ đầu của Cổ Lan, cười cười, nói: “Lan nhi, ngươi yên tâm, về sau có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi tới Thiên Phạt Chi Sâm, l.q.đ trải qua chuyện lần này, tiếp theo muốn đi ra ngoài, hẳn là dễ dàng hơn, đương nhiên, đây đều là mượn ánh sáng của Cố cô nương.”
“Oa.”
Cổ Lan bổ nhào vào trong lòng Diệp Ảnh, lên tiếng khóc rống lên.
Sở dĩ nhân loại và Linh Thú tồn tại đối địch, chính là bởi vì không cách nào thổ lộ tình cảm với đối phương, nhưng nếu buông xuống tất cả cảnh giác, thì cũng có thể trở thành bằng hữu tốt.
Ngay tại lúc Cổ Lan che đầu khóc lớn, Hỏa Diễm Sư phía trước nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu không biết trao đổi cái gì với một con Linh Thú bên người, ngay sau đó chạy như điên đến chỗ Cổ Lan.
“Lan nhi, mau đừng khóc, Hỏa Diễm Sư đã trở lại.”
Khi Diệp Ảnh ngẩng đầu thì nhìn thấy Hỏa Diễm Sư đang vọt tới chỗ Cổ Lan, hơi hơi sửng sốt một chút, lập tức vội vội trấn an Cổ Lan.
Giống như cảm nhận được độ ấm cực nóng phía sau kia, Cổ Lan có chút không dám tin quay đầu, sau khi nhìn thấy Hỏa Diễm Sư quả nhiên trở lại, nước mắt của nàng lại dừng không được chảy xuống.
“Hỏa Diễm Sư, ngươi không đi sao?”
Hỏa Diễm Sư gật gật đầu, hắn cọ cọ vào bàn tay Cổ Lan, âm thanh có chút khàn khàn: “Ta để cho đồng bạn trở về bẩm báo Vương, ta ở tại chỗ này, ta nghĩ Vương sẽ đồng ý.”
Khi nói lời này, nó nhìn Cố Nhược Vân.
Tuy rằng không rõ rốt cục giữa nữ tử này và Vương đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hắn cũng hiểu được, Vương sẽ không ngăn cản mình đi theo bên người bọn họ.
“Nhưng mà, chúng ta giết nhiều đồng bạn của ngươi như vậy, ngươi không thèm để ý sao?” Cổ Lan vẫn là có chút lo lắng.
Cho dù dọc theo đường đi, Linh Thú và bọn họ đều ở chung tốt lắm, hơn nữa còn làm cho nàng có chút không đồng ý cáo biệt với chúng nó, nhưng dù sao Diệt Thế dong binh đoàn đã giết rất nhiều Linh Thú, nếu để cho Hỏa Diễm Sư đi theo nàng, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
Hỏa Diễm Sư lắc lắc đầu, trong miệng phun ra hơi thở cực nóng, âm thanh khàn khàn như trước nói: “Cá lớn nuốt cá bé, lqđ vốn là cách sinh tồn của thế gian, mặc dù chúng ta đều là thuộc hạ của Vương, nhưng cũng tồn tại việc giao tranh chém giết, huống chi, phía trước là chúng ta phát động công kích trước, cũng không oán các ngươi.”
“Oa.”
Cổ Lan khóc lớn một tiếng, bổ nhào vào trên người Hỏa Diễm Sư.
Thân mình Hỏa Diễm Sư kia vốn độ ấm cực nóng, ở lúc Cổ Lan đánh tới, biến thành khẽ vuốt dịu dàng, không chút làm cháy hư thân thể mềm mại của thiếu nữ kia.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta tiếp tục xuất phát đi.”
Cố Nhược Vân nhìn Cổ Lan mừng đến phát khóc, trong lòng đột nhiên phát ra một loại ý tưởng.
Nhân loại và Linh Thú khế ước, chẳng phải chỉ có nàng có thể làm! Chỉ cần con Linh Thú kia cam tâm tình nguyện thần phục, thì có thể đạt thành mục đích khế ước.
Cho nên……
Có phải nàng nên tìm kiếm một con Linh Thú có thực lực cường đại bảo vệ Ngọc nhi hay không? Để tránh có khi mình xuất hiện sơ sẩy, làm hắn chịu thương hại.