Bên trong sơn động, bị một mảnh hồng quang chiếu xuống, hồng quang kia dần dần lan ra, minh diễm động lòng người.
Lúc này trong sơn động, một người nữ tử mặc thanh y nằm trên đất, hồng quang rơi xuống bao phủ thân thể nữ tử. Bởi vì nữ tử này đang hôn mê, cho nên, không có nghe thấy vài đạo âm thanh trầm thấp trong sơn động.
” Ta vừa rồi tựa hồ cảm nhận được hơi thở Thượng Cổ Thần Tháp, chẳng lẽ nữ tử này chính là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Tháp?”
” Chắc chắn không sai, trừ bỏ chủ nhân Thượng Cổ Thần Tháp, không ai có thể tiến vào nơi này, nói cách khác, nữ tử này đã từng là người kia, một khi đã như vậy, đồ vật chúng ta luôn canh giữ ở chỗ này, cũng nên trả lại cho nguyên chủ…..”
Tiếp theo là một tiếng thở dài rồi biến mất, trong sơn động hồng quang chói sáng, bất chợt một thanh kiếm cách đó không xa bay vút đến, không có bất luận dấu hiệu gì đi vào trong đầu Cố Nhược Vân.
” Cửu Hoàng đã nhận chủ, chúng ta nên đưa nàng rời khỏi đây.”
Âm thanh trầm thấp kia lại vang lên lần nữa, chợt im lặng, rồi sau đó, một trận cuồng phong huyết sắc nổi lên cuốn thân thể Cố Nhược Vân, biến mất trong sơn động…..
Đau!
Cố Nhược Vân cảm thấy đầu mình như nứt ra, đau thập phần lợi hại, cái loại đau đớn xe rách này làm nàng nhịn không được nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt chính là một cái nhà tranh cũ nát, trong phòng bài trí đơn giản, mà nàng đang nằm trên một chiếc giường thô, quần áo ban đầu nhiễm máu tươi đã đổi thành bố y sạch sẽ, làm cho nàng bất giác sửng sốt một chút, mày nhăn chặt.
” Ta đang ở nơi nào? hơn nữa ta bị thương ở ngực, vì sao đầu lại đau? Hơn hết, ta cảm giác cả người không có sức lực.”
Cảm giác suy yếu này, làm cho Cố Nhược Vân rất là vô lực.
Theo lý thuyết, nàng đã ăn đan dược, thời gian dài như vậy thân thể hẳn là đã sớm khôi phục, vì sao lại biến thành như vậy?
Vào thời điểm Cố Nhược Vân lấy ngón tay xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên phát hiện trong đầu mình nhiều ra một thanh kiếm.
Thanh kiếm kia, toàn thân màu đỏ, trên thân kiếm có khắc chín con rồng uy phong lẫm liệt, Cố Nhược Vân nhìn thoáng qua, liền cảm nhận được trên thân kiếm tản mát ra khí chất vương giả.
Phảng phất nó mới là vương giả tồn tại duy nhất trên thế gian, bất luận kẻ nào ở dưới chân nó chỉ có thể thần phục!
Thần khí Cửu Hoàng!
Bỗng nhiên, bốn chữ này xuất hiện trong đầu Cố Nhược Vân, làm cho nàng càng thêm kinh ngạc.
Thần khí?
Thanh kiếm này, thế nhưng lại là thần khí?
Nếu như, thần khí này xuất hiện bên ngoài, là một loại vũ khí làm chấn động lòng người.
Chính là nàng không rõ, thanh thần khí này khi nào thì lại xuất hiện trong đầu nàng.
” chủ nhân,” trong linh hồn, truyền đến âm thanh suy yếu của Bạch Long, ” linh khí bị hao tổn, ta cũng bị trọng thương, vốn tưởng có thể tiến vào thần khí trong đầu ngươi, nhưng bên trong thần khí đã có linh hồn, cái linh hồn kia lực lượng rất là cường đại, cự tuyệt ta cho nên ta không thể nào đi vào.”
Bạch Long tuy chỉ là một linh hồn, bởi vì duyên cớ cho nên mới là linh hồn trong linh khí, nếu linh khí bị tổn hại, hắn cũng sẽ chịu trọng thương, cũng may linh khí tổn hại cũng không mạnh, nếu không hắn sẽ theo linh khí mà phi hôi yên diệt.
” Xin lỗi, là ta xem thường lực lượng Võ Thánh,” Cố Nhược Vân thở dài nói: ” trước mắt ngươi đi vào trong linh khí khác tĩnh dưỡng, chờ ta đem linh khí này chữa trị ngươi hãy quay về.”