Oanh!
Giống như sét đánh giữa trời quang, tất cả mọi người ngốc lăng tại chỗ.
Ngay cả người Lam gia đều trợn tròn mắt, ai cũng đều không nghĩ tới Lam Chước sẽ nổi điên trên đường, càng là nói ra những lời như vậy.
” Hừ, vị trí gia chủ Lam gia này là của ta! Nếu như đệ đệ không chết đi, ta cũng không chiếm được vị trí Lam gia! Thế nhưng hắn còn có một nhi tử, cho dù tiểu súc sinh Lam Ca kia không có thiên phú tu luyện, nhưng lại có tư chất thông minh hơn người, cho nên phụ thân vẫn luôn thiên vị hắn, hơn nữa đệ đệ chết đi, hắn càng được yêu thương hơn vài phần, nếu ta không truyền ra tin xấu nói hắn khắc phụ mẫu, thì những lão gia hỏa Lam gia sao có thể liên hợp bức bách phụ thân ta đem cẩu tạp chủng tiễn đi? Quả nhiên, tiểu tạp chủng kia vừa đi khỏi, bản thân ta trở thành truyền nhân duy nhất Lam gia, đương nhiên vị trí gia chủ Lam gia liền là của ta!”
” Vị trí này là của ta, ai cũng không thể đoạt! Chỉ có Lam Chước ta, mới xứng với vị trí Lam gia chủ, bất luận người nào đối nghịch ta nhất định phải chết!”
Lam Chước một đôi mắt đỏ bừng, như muốn ăn thịt người, trong ánh mắt mang theo ghen ghét cùng phẫn nộ.
” Không xong!”
Hộ vệ Lam Chước mang đến lần này đều là tâm phúc của hắn, hiện giờ nghe thấy gia chủ nhà mình thế nhưng đem những chuyện mấy năm nay đã làm nói ra hết thảy, sắc mặt tức khắc đại biến.
Một hộ vệ phản ứng kịp, vội vàng cầm lấy trường côn bên đường, ” phịch” một tiếng đánh lên bả vai Lam Chước.
Bả vai đau đớn, rốt cuộc Lam Chước lấy lại tinh thần, lửa giận ngập trời quát: ” là ai lớn mật như vậy, cũng dám đánh bổn gia chủ?”
Tại đây trong Chủ Thành, còn không có người dám can đảm đánh hắn!
Thế nhưng, trừ bỏ tiểu nha đầu ở Dược Phủ kia, cư nhiên còn có người dam can đảm dùng gậy đánh hắn, quả thực tìm chết!
” Thình thịch!”
Nghe Lam Chước nói, tên hộ vệ cầm côn kia vội vàng quỳ trên mặt đất, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng: ” thỉnh gia chủ thuộc hạ chuộc tội, vừa rồi gia chủ vẫn luôn hồ ngôn loạn ngữ, thuộc hạ vì làm gia chủ thanh tỉnh, mới bất đắc dĩ làm như thế.”
Hồ ngôn loạn ngữ?
Lam Chước sửng sốt một chút, đúng lúc này, những lời vừa nói ra vang lên lặp lại trong đầu hắn.
Trong phút chốc, sắc mặt hắn trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra? Vì sao không khống chế được lời nói thế nhưng lại đem những điều ác đã làm nói ra rõ như ban ngày?
Xong rồi!
Hiện tại đây, hắn thật sự là xong đời!
” Chậc chậc, thật không nghĩ tới Lam Chước làm nhiều điều ác như vậy,” Tiểu Chu Tước lắc lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vui sướng khi người gặp họa, ” xem ra tiểu tử này mệnh sắp mất.”
Vệ Y Y nhìn Chu Tước, nâng môi cười nói: ” Vừa rồi ngươi lấy ra đan dược gì?”
Chu Tước bĩu môi: ” Trước đó không lâu chủ nhân đã nghiên cứu ra đan dược này, sau khi ăn đan dược vào, sẽ trở nên không có ý thức, hơn nữa đem những điều ác những năm gần đây nói ra hết, càng sợ hãi hơn chính là lúc hắn tỉnh lại, vẫn có thể nhớ rõ mỗi một câu mà bản thân đã nói ra!”
Nói tới đây, nàng chớp chớp đôi mắt, tươi càng càng thêm tà ác.
” Đương nhiên, sau khi hắn ăn đan dược vào sẽ xuất hiện bệnh trạng*! Bất quá, chủ nhân đã thay đổi vài thứ, làm đan dược này xuất hiện một chút di chứng.”
*bệnh trạng: trạng thái, biểu hiện của bệnh
” Di chứng?” Vệ Y Y giật mình, có chút kinh ngạc hỏi.
” Di chứng đó là từ nay về sau, Lam Chước không thể nói điều gì trái lương tâm! Một khi hắn nói dối, linh hồn liền sẽ bị xé rách thống khổ.”