” Lão tổ tông thực sự đoán trước được những sự tình đã có đại trưởng lão quyết định, ta có thể tưởng tượng được tương lai vinh quang của Lam gia.”
Đối mặt với những âm thanh khen tặng bên cạnh, đại trưởng lão trước sau mặt đều không đổi sắc, rốt cuộc đối với hắn mà nói vuốt mông ngựa đều đã nghe nhiều, hoàn toàn có lực miễn dịch, không giống một ít người trẻ tuổi, nghe thấy một ít âm thanh khích lệ đã cao ngạo tự phụ.
” Tốt, tan họp đi, ta cần đi chuẩn bị một ít việc.”
Đại trưởng lão chậm rãi đứng lên, một tay vòng ra sau lưng, hướng đại môn phòng hội nghị đi tới.
Hắn không cho bất luận kẻ nào có cơ hội nói chuyện, liền biến mất trong nháy mắt.
………….
Dược Phủ.
Thú vương tò mò đánh giá cả tòa Dược Phủ trước mặt, khi hắn trông thấy một nam tử tà mị từ bên trong Dược Phủ đi ra, tức khắc một cổ cảnh giác đột nhiên sinh ra, theo bản năng liền đem nam tử này liệt vào danh sách nguy hiểm.
Nam tử này rất cường đại, ít nhất cùng Thiên Bắc đại nhân không phân cao thấp. Nhưng Cố Nhược Vân là nữ nhân của Thiên Bắc đại nhân, nam tử này đi theo bên người nàng, hiển nhiên chính là rắp tâm bất lương!
Không được, Thiên Bắc đại nhân đang trên đường tới, trước hết hắn cần phải bảo vệ nữ nhân của chủ nhân thật an toàn, không cho bất cứ nam nhân nào có cơ hội lại gần!
Tử Tà thoáng đã nhận ra ánh mắt của Thú Vương, con ngươi màu tím lạnh lùng liếc hắn một cái.
Cũng chỉ là một cái liếc mắt, liền làm Thú Vương có cảm giác lạnh lẽo thấu xương, nhịn không được rùng mình một cái, đem đầu rúc lại.
” Tiểu hổ con này là từ đâu tới?”
Có lẽ, hiện giờ trên đại lục, dám xưng Hổ Vương đe dọa tứ phương của Thiên Phạt Chi Sâm là tiểu hổ con, đoán chừng cũng chỉ có một người là Tử Tà.
Nhưng mà, cảm nhận được hơi thở tà khí không thể xâm phạm của Tử Tà, Thú Vương không dám mở miệng nói một chữ, chỉ có thể cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Ai kiu thực lực của chính mình lại kém cỏi như vậy, tình địch này vẫn là giao cho Thiên Bắc đại nhân giải quyết!
Bản thân không cần thiết tự mình chuốc lấy khổ.
Cố Nhược Vân nhún vai, xoay người nhìn Tử Tà, cười khẽ nói: ” Tự nó theo tới.”
Tử Tà nhướng nhướng mày, cũng không nói thêm gì, con ngươi màu tím nhìn hướng Thú Vương chứa một tia sáng, phảng phất là cảnh cáo hắn, ngay sau đó liền thu hồi tầm mắt.
” Nếu ngươi đã trở lại, vậy đi xem trận pháp ta bố trí mấy ngày nay,” chỉ khi nhìn về phía Cố Nhược Vân, trên dung nhan tuấn mỹ của Tử Tà lại lần nữa lộ ra ôn nhu tươi cười, ” Cho nên, ngươi không cần lo lắng người Đệ Nhất thành tìm đến gây phiền toái, phàm là người từ cảnh giới Võ Thánh trở xuống, đều không thể tiến vào nơi này!”
Nói tới đây, hắn dừng một chút lại tiếp tục: ” Mặt khác, giữa trận pháp ta bố trí lại một chút, một khi tới tối trận pháp ở giữa sẽ mở ra, bất luận người xa lạ nào cũng không tiến vào bên trong Dược Phủ được, cũng hơi bất tiện một chút, nhưng khi trời vừa sáng trận pháp sẽ tự động đóng lại.”
( chỗ này theo ta nghĩ là trong trận pháp có thêm một trận pháp nữa, trận pháp ngoài là tránh cường giả, còn trận pháp trong có thể dành cho dân thường, tối mở ra vì sợ canh gác không cẩn thận người thường có thể đi vào, còn sáng đóng lại vì không cần thiết. Ta cũng nôm na không biết đúng không nữa ;-))
Cho dù Cố Nhược Vân không chịu hạn chế của trận pháp, nhưng Dược Phủ còn có những người khác, cho nên Tử Tà mới làm thêm một trận pháp tới ban ngày liền đóng lại! Đương nhiên, trận pháp để ngăn cản cường giả Võ Thánh tiến vào lúc nào cũng mở ra.
Cố Nhược Vân cười cười, gia hỏa này thật đúng là cẩn thận trước sau như một.
” Tử Tà, cảm ơn ngươi, có ngươi ở đây ta thật sự rất an tâm.”
” Nha đầu, giữa chúng ta cần gì nói cảm ơn? Nếu ngươi thật sự muốn cảm tạ ta, vậy cứ lấy thân báo đáp,” Tử Tà cười cười, mang theo ngữ khí ái muội nói, ” Hơn nữa, thiên phú của bán thú nhân, so với nhân loại mạnh hơn nhiều, nếu chúng ta kết hợp, con của chúng ta nhất định sẽ trở thành người ưu tú nhất đại lục.”